Sau khi ăn uống no đủ, Dương Tam cùng ba Lạc ước định ngày mai sẽ cùng hắn đi xem mảnh đất đã đấu giá được, vì thế buổi tối cô liền ở lại nhà họ Lạc.
Thật ra cô không cần ngủ, nhưng vẫn ngồi trên giường đả tọa điều tức một chút.
Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Tam mở mắt, của lớn tự mình mở ra - Lạc Uyển có chút hoảng sợ, sau đó lại cảm thấy thật thần kỳ.
Cô ấy đi vào, đóng cửa lại.
“Tôi có thể nói chuyện phiếm với cô không?” Lạc Uyển nói. Cô ấy không có nhiều bạn thân, đa số là bạn bè cùng nhau ăn uống chơi bời, xảy ra chuyện như vậy cũng không có ai để giãi bày.
Dương Tam suy nghĩ một chút, theo lời của Lạc Uyển thì cô có được xem như mấy bác sĩ tâm lý trong sách, nói chuyện lấy tiền hay không.
Cô nghiêm túc nói: “Một phút một trăm tệ.”
Khóe miệng Lạc Uyển giật giật: “Cô đây là ăn cướp à.”
“Chưa đến mức như vậy.”
Lạc Uyển liền rời đi, vốn dĩ Dương Tam cho rằng cô ấy đã từ bỏ, đang định tiếp tục nhắm mắt đả tọa. Kết quả chỉ chốc lát sau Lạc Uyển đã trở lại, trong tay cầm một chồng tiền mặt.
“Nào, nói chuyện với tôi một tiếng rưỡi đi.” Thứ Lạc Uyển không thiếu nhất chính là tiền.
Dương Tam thu tiền vào, nhìn độ dày kia cũng phải một vạn tệ: “Nói đi.”
“Thật ra tôi hoài nghi người hạ thuật tôi chính là Hà Nhã. Bởi vì ngay từ đầu là cô ta đề nghị chúng tôi đến tỉnh Y.”
“Lúc ấy hai chúng tôi đi ăn ếch đồng, cô ta nói trong người không thoải mái nên không ăn. Sau khi trở về gương mặt tôi liền xuất hiện vấn đề, cô ta vẫn luôn ám chỉ tôi về nồi ếch đồng kia, khiến mọi người hiểu sai hướng.”
“Có lẽ cô ta cho rằng nếu cả đời này gương mặt tôi không khỏi, Giang Thừa sẽ giải trừ hôn ước với tôi.”
Lạc Uyển cũng không phải đứa ngốc, ngây người trong phòng mấy giờ đồng hồ, cô ấy đã suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, đáp án quả thật khiến cô ấy vô cùng thất vọng và buồn lòng. Dù chân tướng thế nào, người nhà cô cũng nhất định sẽ điều tra chuyện này.
Nếu đã làm chuyện xấu thì dù che giấu thế nào cũng sẽ lưu lại dấu vết.
Dương Tam không am hiểu an ủi người khác, cố gắng nói một câu: “Nén bi thương?”
Lac Uyển bỗng nhiên cảm thấy, tìm Dương Tam để tâm sự hình như không phải là một hành động sáng suốt gì. Cô ấy hỏi ngược lại:
“Nếu cô gặp phải chuyện này, cô sẽ làm như thế nào?”
Dương Tam khẳng định: “Sẽ không gặp được.”
“Nhỡ đâu thì sao?”
Dương Tam nói: “Vậy thì ăn hắn!” Hừ, người dám lừa gạt cô, tất cả đều vào bụng cô.
Lạc Uyển chỉ nghĩ Dương Tam đang nói đùa, nói: “Cũng phải, cô có thể bói toán, nếu đối phương có gì giấu giếm cô, một giây liền có thể tính ra.” Vừa dứt lời, đột nhiên cô ấy cảm thấy vô cùng hâm mộ bản lĩnh này.
Dương Tam nghe cô ấy nói chuyện, trong lòng liền có một ý tưởng: Chà, nếu muốn nhanh chóng ăn được Từ Xuân Thâm, có thể sử dụng biện pháp này. Đầu tiên cô sẽ qua lại với Từ Xuân Thâm, sau đó sẽ khiến Từ Xuân Thâm phản bội cô, như thế cô có thể thuận lý thành chương ăn luôn anh vào bụng. Như dù là Thiên Đạo cũng hoàn toàn không nhìn ra sai lầm của cô!
Chỉ là biện pháp này cũng có vài tai họa ngầm.
Đầu tiên, chưa chắc Từ Xuân Thâm đã đồng ý kết giao cùng cô, chẳng lẽ cô phải đi câu dẫn anh sao?
Mặc khác, nhỡ đâu Từ Xuân Thâm là một người đàn ông tốt hiếm gặp, sau khi kết giao liền toàn tâm toàn ý với cô, không chịu ngoại tình thì sao? Dù sao cô cũng không thể chạy đi tìm yêu tinh khác câu dẫn hắn? Quan hệ của cô với những hồ ly tinh đó cũng không tốt lắm.
Hơn nữa, Từ Xuân Thâm thật sự là mỹ vị hiếm có trong thiên hạ.
Dương Tam cân nhắc mãi, nhịn đau từ bỏ ý tưởng này - cô thật sự là một người vừa thiện lương vừa biết liêm sỉ.
Lạc Uyển mua một giờ, nhưng cuối cùng chỉ nói chuyện phiếm nửa giờ liền kết thúc, hơn nữa cũng không thu lại tiền.
Dương Tam rất thích những cô gái hào phóng như vậy, trong lòng yên lặng cộng điểm cho cô.
Ngày hôm sau, cô cùng ba Lạc đi khảo sát địa bàn, thuận tiện lấy thân phận chuyên gia đưa ra không ít lời khuyên hữu dụng và một ít điều kiêng kị liên quan đến việc xây dựng tòa nhà.
Thêm hai khoản thù lao này, vừa đúng một trăm vạn, Dương Tam cảm thấy mình đang ngày càng tiến gần hơn với mục tiêu hơn.
Dương Tam yên lặng nhìn phiếu báo danh.
Họ và tên - Dương Tiểu Hắc, 6 tuổi.
Bởi vì Tiểu Hắc không có họ, nên trực tiếp theo họ của cô. Nó chuẩn bị báo danh tham gia cuộc thi khối Rubik đại tài lần thứ chín của thành phố R.
Dương Tam nói: “Sửa sáu tuổi lại thành hai mươi tuổi đi, ngươi cao như vậy, nói 6 tuổi ai cũng không tin.”
Tiểu Hắc tay cầm bút viết, ở ô số tuổi, xóa số sáu, viết số hai mươi. Sau đó chỉ vào một tờ giấy quảng cáo. Trên đó viết, ba người đứng đầu sẽ đại diện cho thành phố R đi thi toàn quốc. Mỗi người sẽ được thưởng một vạn, riêng người đứng đầu sẽ được mười vạn.
Dương Tam tính toán một chút, gật đầu: “Cố gắng thi đấu thật tốt, giành được vị trí thứ nhất. Ngươi cũng nên tự mình kiếm tiền cơm.”
Sức ăn của Tiểu Hắc không phải ít, nếu không phải đạo diễn tuân thủ lời hứa, chi trả tiền cơm cho nó, hơn nữa ngày thường Doãn Văn Giác cũng thỉnh thoảng mang thức ăn đến cho Tiểu Hắc, thì số tiền nuôi nó sẽ khiến Dương Tam cảm thấy lòng đau như cắt.
Tiểu Hắc đưa tay gãi gãi đầu, dáng vẻ trung hậu. Nhưng nghĩ lại chuyện nó đã từng dùng chú ngữ gọi mưa trêu đùa người khác, Dương Tam liền biết cái gọi là trung hậu đều là biểu hiện giả dối!
Một con gấu trung hậu, sẽ không ôm đùi cô, theo cô rời khỏi đảo kia.
Tiểu Kim hỏi: “Đại nhân, nếu Tiểu Hắc quang minh chính đại tham gia, liệu có bị đuổi không?”
Dương Tam chỉ vào tờ đơn, lời lẽ chính đáng nói: “Nó có yêu cầu nào không phù hợp chứ? Trên đó có quy định gấu ngựa không thể tham gia sao?”
“Nếu bọn họ không cho Tiểu Hắc tham gia, tôi sẽ đi tìm Hiệp hội bảo vệ động vật, thề sống chết bảo vệ hùng quyền của Tiểu Hắc.”
Tiểu Kim cảm thấy, sở dĩ đại nhân nhà hắn quyết liệt như vậy, tuyệt đối là vì chỗ tiền thưởng kia đi. Chỉ cần thắng giải thi đấu này liền có mười vạn tệ, nếu là cấp bậc quốc gia chắc hẳn cũng phải gấp đôi.
Bất quá lời thật vẫn nên để trong lòng, không thể nói ra.
Tiểu Kim nhìn đại nhân nhà nó dùng vẻ mặt ôn hòa vỗ vai Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc này, nếu ngươi không thể lọt vào top 3, khi nào Mạnh Bà gửi canh đến thì ngươi uống hết tất cả đi.”
Đây là nguy hiểm lớn nhất mà Tiểu Hắc cảm nhận được từ khi sinh ra đến nay.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo