Cảnh sát Triệu ngồi trước bàn, theo bản năng rút ra một điếu thuốc lá, chưa kịp châm thuốc lại quay sang nhìn Hứa Giai Hâm, bèn hỏi cô ấy:

“Cô có ngại mùi thuốc lá không?”

Mỗi lần hắn khẩn trương hoặc tâm tình không tốt đều sẽ hút thuốc, thói quen này đã theo hắn nhiều năm, muốn sửa cũng không được.

Hứa Giai Hâm nhịn không được khẽ mỉm cười: “Hiện tại tôi cũng không ngửi thấy.”

Cảnh sát Triệu gãi đầu: “Nói cũng phải.”

Hắn suýt chút nữa quên mất Hứa Giai Hâm đã là nữ quỷ. Trừ bỏ hình ảnh khủng bố ban đầu khi mới gặp mặt, biểu hiện của Hứa Giai Hâm khiến hắn quên mất đối phương đã là quỷ hồn. Lần đầu gặp được quỷ hồn báo án, hắn cũng chẳng biết phải làm sao.

Nhưng khi Hứa Giai Hâm tường thuật đầu đuôi mọi chuyện với hắn, sắc mặt cảnh sát Triệu trở nên nghiêm túc, ghi lại tất cả lời kể của Hứa Giai Hâm. Mặc dù hắn đã có mười năm kinh nghiệm trong ngành, nhưng việc này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của hắn, trong ngực bùng lên lửa giận.

Không ngờ người thân nhất lại là kẻ mặt người dạ thú, còn ma quỷ đáng sợ trong mắt con người lại hết lòng bảo vệ người bị hại.

Hắn nhìn vào nội dung ghi chép, thở dài một hơi, sau đó lại có chút đau đầu. Hình như, Hoa Hạ không có tiền lệ để ma quỷ làm nhân chứng - những truyền thuyết trong chuyện xưa không tính.

Nếu như báo cáo chuyện này lên trên, chỉ sợ sẽ bị người ta nói hắn nằm mơ nói nhảm.

Không, vẫn có thể mang Tôn Nguyệt đi, giám định AND đứa bé trong bụng cô ấy.

Cảnh sát Triệu hỏi: “Cô có thể xuất hiện trước mặt người khác không?”

Hứa Giai Hâm nhàn nhạt đáp: “Tôi có thể. Nếu bọn họ không tin, tôi có thể sử dụng một ít thủ đoạn để bọn họ tin tưởng.”

Mặc dù Hứa Giai Hâm nói những lời này rất ôn nhu, nhưng cảnh sát Triệu vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, hắn gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra:

“Vậy để tôi gọi điện thoại trước.”

Hắn cũng nên gọi những người khác trong sở đến đây, sao chỉ có một mình hắn bị dọa cơ chứ? Một mình kinh hách không bằng mọi người cùng kinh hách.

Vì thế, trong một giờ đồng hồ sau đó, trong nhà cảnh sát Triệu lần lượt truyền ra tiếng hét chói tai, thật là đáng mừng.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng Tôn Cường và Thạch Anh mắt thâm như gấu trúc, vừa thức dậy hai người đều bị bộ dáng già đi mười mấy tuổi của đối phương làm cho hoảng sợ.

Cả đêm qua Tôn Cường đều mơ thấy ác mộng, hắn mơ thấy bản thân mình bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mỗi một loại hình phạt đều phải trải qua. Cảnh tượng trong mộng chân thật đến mức dù hắn tỉnh lại nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Hắn nhìn vợ mình, buột miệng thốt ra một câu: “Bà cũng gặp ác mộng à?”

Thạch Anh gật đầu, giọng nói có chút sợ hãi:

“Có thể là lúc trước xem phim quỷ thần, nên ngày hôm qua tôi liền nằm mơ thấy mình bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”

Bà ta vừa dứt lời, liền phát hiện sắc mặt chồng mình trắng bệch như tờ giấy: “Ông cũng gặp ác mộng sao?”

Một mình bà ta nằm mơ như vậy thì có thể là ngẫu nhiên, nhưng cả hai người đều nằm mơ cùng một giấc mơ hiển nhiên là có người thao túng. Ban ngày ban mặt, trên trán Thạch Anh liền đổ mồ hôi lạnh.

Tôn Cường cắn răng nói: “Khẳng định là con quỷ trong phòng khách kia bày trò, pháp sư kia thật vô dụng, không thể đánh cô ta hồn phi phách tán.”

Thạch Anh nói: “Để tôi đi hỏi chị dâu một chút, xem chị ấy có biết bà cốt nào lợi hại hơn nữa không.”

Trong lòng bà ta cũng có chút oán hận: Nếu không phải chồng bà không biết kiềm chế, cả nhà cũng không cần phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ như vậy. Không, khẳng định là con quỷ nhỏ đó câu dẫn hắn.

Bởi vì hiện tại là ban ngày, nên hai vợ chồng tuy rằng sợ hãi nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Dù sao trong mắt mọi người, ban ngày ma quỷ không thể quấy phá.

Hai người bước ra khỏi phòng, rất nhanh liền nhận ra có điểm không thích hợp.

“Khoan đã, sao cửa phòng này lại mở vậy?”

Lúc này Tôn Cường mới phát hiện cửa phòng của Tôn Nguyệt vốn đóng chặt lúc này đã mở toang, rõ ràng trước khi đi ngủ hắn đã kiểm tra lại rất nhiều lần.

Trong lòng hắn trầm xuống, vội vàng chạy đến mở cửa, trong phòng trống rỗng, đừng nói Tôn Nguyệt, ngay cả một con ruồi cũng không có.

Tôn Cường tìm khắp trong nhà vẫn không tìm thấy người, tức giận đến mức hất tung cả bàn trà.

Hắn tức giận đến mức giọng nói đều thay đổi: “Nếu cần thiết thì nhất định phải báo cảnh sát, phải tìm con bé về.”

Bởi vì Tôn Cường tinh trùng yếu, nên dù mấy năm gần đây đã áp dụng rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể có con. Vì thế sau khi biết Tôn Nguyệt mang thai, hắn không muốn bỏ đứa bé kia mà để Tôn Nguyệt sinh nó ra. Hắn nói với người ngoài muốn đem Tôn Nguyệt đến bệnh viện tâm thần, thật ra chỉ muốn đưa con bé đến nông thôn, sau này lấy danh nghĩa nhận nuôi mà mang đứa trẻ kia trở về.

Kết quả hiện tại tất cả tính toán đều thất bại trong gang tấc.

Thạch Anh nói: “Cô ta có thể chạy đi đâu? Ai đưa cô ta đi cơ chứ?”

Bà ta đã kiểm tra trong nhà, cửa không có dấu vết bị cạy khóa, chìa khóa phòng của Tôn Nguyệt bà ta vẫn luôn giữ bên người, mặt khác bà ta cũng chưa từng có cảm giác gì không thích hợp, ngược lại cả đêm gặp ác mộng.

Lúc này, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên nổ tung, rơi xuống đập vào đầu vợ chồng hai người. Thậm chí có mảnh vỡ nhỏ đâm vào mắt, khiến hai người bọn họ la hét thảm thiết.

Trên mặt bọn họ có máu tươi, trong tầm nhìn loang lổ những vết máu, hai vợ chồng phảng phất như trông thấy một cô gái tóc dài đang nhìn bọn họ với cặp mắt tràn đầy oán giận.

Rất nhanh, hàng xóm đã nghe được động tĩnh, nhìn thấy hai vợ chồng nằm trong vũng máu, vội vàng gọi xe cứu thương.

0.41097 sec| 2393.969 kb