Dương Tam chớp chớp mắt, nhìn bụi cây tươi tốt trước mặt, vẻ mặt kinh hỉ. Chỉ mới qua nửa tháng, chỗ trái cây mà cô đưa cho Từ Xuân Thâm kia vừa mới gieo trồng đã lớn nhanh như vậy, cảm giác như chỉ vài ngày nữa là có thể nhấm nháp trái cây.

Nhìn thân cây tràn đầy linh khí, Dương Tam có một dự cảm, đến lúc nó kết quả khẳng định ăn còn ngon hơn cả quả mà bà chủ khách sạn đã biếu cô, nghĩ đến đây liền không kiềm được chảy nước miếng.

Từ Xuân Thâm nói: “Quả này lớn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi, cũng không cần quá dụng tâm chăm sóc.”

Khóe miệng Dương Tam run run, trong điều kiện không có cam lộ, cây này có thể phát triển như vậy nào chỉ là hơi nhanh một chút. Cô dự đoán không sai, thiên phú của Từ Xuân Thâm ở phương diện này thật đúng là không thể coi thường.

Hạt giống mà sư phụ đưa đến hoàn toàn có thể giao cho anh!

Ánh mắt Dương Tam đầy trông mong nhìn Từ Xuân Thâm: “Anh có phiền nếu trồng thêm một ít rau dưa trái cây hay không?”

Từ Xuân Thâm khẽ nâng mi, bất động thanh sắc hỏi: “Một ít là bao nhiêu?”

Dương Tam tươi cười hết sức vô tội: “Chỉ một chút, thật ra cũng không nhiều lắm.”

Một lúc lâu sau, Từ Xuân Thâm nhìn chỗ hạt giống trước mặt, chỗ này cũng đủ để anh trồng đầy ban công, mí mắt giật giật:

“Đây là không nhiều lắm trong miệng cô sao?”

Nhà của Từ Xuân Thâm rất lớn, chỉ riêng ban công đã có diện tích gần một trăm mét vuông.

Dương Tam nghiêm túc hứa hẹn: “Tôi có thể thiếu anh một ân tình.” Muốn cô nợ nhân tình rất khó đấy.

Từ Xuân Thâm trầm ngâm trong giây lát: “Chỗ trái cây trồng được kia, tôi muốn ba phần.”

Dương Tam hít sâu một hơi: “Không có khả năng!” Ba phần, đó là muốn mạng của cô!

“Tôi cảm thấy bản thân vất vả gieo trồng nhưng đến cuối cùng một miếng cũng không được ăn, thật quá mệt mỏi.”

Cô cắn chặt răng, vẻ mặt không nỡ, bắt đầu mặc cả: “Nhiều nhất là một phần mười, tôi sẽ đưa cho anh thêm mấy tấm bùa hộ mệnh.”

“Hai phần năm.”

“Một phần năm, không thể nhiều hơn! Hơn nữa anh còn phải giúp tôi nấu cơm!”

“Được!” Lúc này Từ Xuân Thâm đồng ý rất quyết đoán, hoặc có thể nói là anh đã nhìn ra được giới hạn của Dương Tam. Cho dù là mèo con, một khi giận dỗi cũng sẽ giơ móng vuốt, mọi việc đều nên dừng lại đúng lúc, một vừa hai phải thôi.

Dương Tam cảm thấy bản thân thiệt thòi to. Sớm biết thế nên cắn chết một phần mười kia. Cô xụ mặt, nói: “Bây giờ tôi sẽ đi lấy rau dưa lại đây! Hôm nay anh nấu luôn đi.”

“Được thôi.” Từ Xuân Thâm sảng khoái đồng ý.

Dù nghe vậy nhưng Dương Tam vẫn không vui như cũ, cô chỉ có thể nỗ lực an ủi bản thân mình: Có thù lao cũng tốt, như vậy Từ Xuân Thâm mới dụng tâm chăm sóc đám rau dưa trái cây. Đến lúc đó cô liền có mỹ thực ăn không hết.

Dương Tam quay về nhà, lấy trái cây và rau dưa tích trữ đều mang lại đây.

Từ Xuân Thâm nhìn chỗ đồ ăn xanh non đến mức có thể véo ra nước, đáy mặt xẹt qua một tia nghi hoặc nhàn nhạt: Bất luận là hạt giống hay rau dưa mà Dương Tam đem tới đều mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc. Bởi vì chút quen thuộc này, anh mới đòi hỏi thêm một chút thù lao. Đương nhiên, nguyên nhân khác là bởi vì anh cảm thấy nhìn biểu tình ủy khuất lại tức giận của Dương Tam rất thú vị, trông giống như mèo con, khiến người ta ngứa ngáy muốn trêu đùa một phen.

Chỉ là không thể trêu đùa quá mức, bằng không một khi nó nóng nảy sẽ cắn người.

Về khoản này thì Từ Xuân Thâm hiểu rất rõ.

Tuy rằng rất nhiều rau dưa nhưng nấu nướng lại rất nhanh. Không đến một giờ, trên bàn được bày đầy các món rau dưa. Rau trộn, bạch chước, xào nấu… những phương thức nấu nướng cần có đều có.

Dương Tam dùng đũa liên tục gắp thức ăn, miệng nhai không ngừng nghỉ, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Mỗi lần nhìn Dương Tam ăn cơm, Từ Xuân Thâm đều hoài nghi nguyên hình của cô. Cô không chỉ thích ăn thịt mà còn rất thích rau dưa, chỉ cần là mỹ thực đều không kén chọn. Đây chính là kiểu người mà các bậc phụ huynh yêu thích nhất.

Từ Xuân Thâm nhìn cô ăn, bất tri bất giác cũng cảm thấy đói bụng.

Anh yên lặng tự xới cho mình một chén cơm.

Dương Tam thấy thế, động tác gắp đồ ăn nhanh hơn không ít.

“Anh thấy toàn bộ phần rau xanh này không?” Dương Tam nói, sau đó nhanh tay gắp vào bát mình, “Tất cả tôi đều ăn, không để lại cho anh.”

Sự trả thù vô cùng trẻ con này khiến Từ Xuân Thâm không nhịn được cười ra tiếng: “Được, tôi không cướp của cô.”

Sau khi ăn uống no đủ, Dương Tam liền nhanh chóng trở về. Tuy rằng chuyện Từ Xuân Thâm đoạt thức ăn của cô là vô cùng ác độc, nhưng đã hứa hẹn thì phải tuân thủ. Cô vội vàng chạy đi làm mấy cái bùa chú, cô vừa nhìn qua tướng mạo của Từ Xuân Thâm, gần đây tựa hồ anh sẽ gặp phải đào hoa sát, vẫn nên giúp anh hóa giải một chút.

Nếu như anh bởi vì chuyện này mà thêm phiền muộn, vậy không phải sẽ rất khó tập trung vào việc chăm sóc rau quả giúp cô à?

Vì miếng ăn, Dương Tam quyết tâm liều mạng.

Một giờ sau khi Dương Tam rời đi, Hà Nhất Phàm trở lại. Anh ta vừa nhìn thấy đống chén đũa trong phòng bếp, liền khẳng định Dương Tam vừa ở đây. Cũng chỉ có sức ăn của một mình cô mới bằng cả mười người như vậy. Còn nữa, ngoài cô ra, Từ Xuân Thâm sẽ không tùy tiện xuống bếp nấu cơm cho người khác.

Anh lắc đầu, gọi điện thoại kêu người giúp việc đến đây thu dọn, sau đó ngồi ở đối diện Từ Xuân Thâm: “Đang xem kịch bản sao?” Gần đây Từ Xuân Thâm đang hợp tác với một vị đạo diễn quay một phim mới, đóng vai một người cha.

Từ Xuân Thâm lắc đầu, đem sách đặt bên dưới gối, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Chỉ là xem sách giết thời gian mà thôi.”

Hà Nhất Phàm liếc mắt nhìn bìa sách, một đóa hoa ăn thịt người khổng lồ hết sức bắt mắt, khóe miệng anh ta giật giật, chợt nhớ đến vị nghệ sỹ nhà mình ngày thường rất thích chăm sóc hoa cỏ, cảm thấy có chút nguy cơ:

“Cậu không định trồng cây này trong nhà đấy chứ?” Vậy thì rất nguy hiểm!

Từ Xuân Thâm xoa xoa ấn đường: “Không có chuyện đó đâu, nuôi dưỡng một gốc cây đã đủ vất vả rồi.”

Vẻ mặt Hà Nhất Phàm mờ mịt: Người này nuôi dưỡng một gốc cây từ khi nào? Sao anh ta chưa từng nhìn thấy qua?

Từ Xuân Thâm không hề muốn giải thích, tiếp tục xem tập tính của hoa ăn thịt người.

Khi Dương Tam về đến nhà liền kiểm tra tình hình tu luyện của một cá chép, một gấu ngựa và một quỷ tu, bố trí vô số nhiệm vụ, nhìn biểu tình như khóc tang của bọn họ, tâm tình cô vô cùng thoải mái.

Tiểu Kim thấy tâm tình cô tốt lên, chủ động đề nghị: “Đại nhân, sau khi gameshow của cô được phát sóng, trên mạng đánh giá cũng không tệ lắm, cô có muốn xem không. Hai tập vừa rồi có rating cao nhất luôn đấy.”

“Khi ngài bế quan, Doãn Văn Giác đã đến một chuyến, nói rằng có không ít doanh nhân muốn hợp tác với ngài.”

Dương Tam sờ sờ cằm, nói: “Cậu lưu số điện thoại của bọn họ lại trước đi, rồi chọn ra vài người thích hợp, tôi sẽ nhìn lại sau.”

Tiểu Kim gật đầu: “Được!”

Sau đó nó liền chạy đến một góc gọi điện thoại thảo luận với Doãn Văn Giác việc này.

0.07584 sec| 2412.453 kb