Mệnh thọ của cô dài hơn nhân loại rất nhiều, mọi chuyện ly kỳ đều đã gặp qua. Đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn so với ma quỷ.
Bây giờ Dương Tam cũng nhàn rỗi, hoạt động gân cốt một chút cũng tốt.
Cô vỗ vỗ bả vai đồ đệ, nói: “Mẹ cô đã làm sủi cảo cho tôi, tôi sẽ giúp một tay.”
Dương Tam rất thích sủi cảo mẹ Hứa làm, vỏ mỏng nhân nhiều, hơn nữa còn tràn đầy tình yêu thương.
Hứa Giai Hâm cười cười: “Ngài thích thì tốt.”
Thật ra, sở dĩ Dương Tam nguyện ý ra tay một mặt là bởi vì gần đây cô không có chuyện gì làm, mặt khác đơn giản là vì tò mò về chân tướng.
Nhà họ Tôn không tiếc dùng quỷ thần để che giấu nguyên nhân rốt cuộc là vì cái gì. Còn nữ quỷ bị nhốt trong phòng khách…
Dương Tam dùng bùa chú che giấu thân hình, cùng Hứa Giai Hâm đi tới nhà họ Tôn.
Hơi thở của nữ quỷ kia yếu hơn lúc trước rất nhiều, giống như tàn đuốc trong gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Hứa Giai Hâm không thể phá giải trận pháp vây khốn nữ quỷ, nhưng đối với Dương Tam thì đây chỉ là chuyện nhỏ, không tốn chút sức lực nào.
Cô vung tay lên, trận pháp liền bị phá hủy, nữ quỷ có chút ngốc, sau đó hướng về phía Dương Tam hành lễ, mái tóc theo hành động của nữ quỷ mà đung đưa theo.
Động tác quen thuộc này khiến Hứa Giai Hâm lập tức nhớ lại. Nữ quỷ này chính là bạn học cấp ba của Tôn Nguyệt - Mã Tình, từ nhỏ đã không thể nói chuyện nên bị rất nhiều đứa trẻ khác bắt nạt. Quan hệ của Tôn Nguyệt với cô ấy khá tốt, thường xuyên che chở cho cô ấy. Chỉ là năm cấp ba, Mã Tình đã qua đời vì tai nạn giao thông.
Nếu là như vậy, lấy quan hệ của cô ấy với Tôn Nguyệt lúc còn sống, hẳn là không có khả năng làm hại Tôn Nguyệt.
Dương Tam nâng mi, nói: “Không thể nói chuyện sao? Vậy thì viết chữ đi.”
Cô lấy giấy bút ra, đặt lên bàn.
Bút uốn lượn trên giấy, thậm chí còn đâm thủng trang giấy, có thể thấy được Mã Tình rất phẫn nộ.
Trên giấy viết mấy câu: Đứa bé của Tôn Nguyệt là của chú cô ấy. Tôn Nguyệt không biết, tưởng rằng bị quỷ áp giường nên mới mang thai, sau đó không thể chấp nhận được nên phát điên.
Chỉ nhìn mấy chữ này, Dương Tam liền hiểu rõ, lúc trước cô cũng đoán được đôi chút, chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy nên chưa thể khẳng định.
Mã Tình vẫn không ngừng viết những chuyện khác lên giấy.
Sau khi Mã Tình chết, Tôn Nguyệt thường đến bái tế cô ấy. Bởi vì không yên tâm về Tôn Nguyệt nên Mã Tình quyết định theo cô ấy về nhà. Kết quả bởi vì người quỷ thù đồ nên Tô Nguyệt mới phát sốt. Sau khi Tô Nguyệt khỏi bệnh lại bị chú ruột làm bẩn, còn lừa cô ấy là do quỷ áp giường. Tôn Nguyệt không chấp nhận được chuyện này nên tinh thần xuất hiện vấn đề.
Mã Tình từng bám vào người Tôn Nguyệt, muốn giúp cô ấy rời khỏi đây nhưng kết quả không thành công. Chuyện duy nhất Mã Tình có thể làm chính là lợi dụng một chút pháp lực của bản thân khiến nhà họ Tôn chướng khí mù mịt. Mấy người Tôn gia liền mới pháp sư lại đây vây khốn Mã Tình lại.
Chân tướng sự việc so với nghĩ của Hứa Giai Hâm còn ghê tởm hơn, khiến cả người cô ấy rét run.
Dương Tam nói: “Chú hai của cô ấy không có con sao?”
Hứa Giai Hâm ngẩn ra một chút, nói: “Hai vợ chồng bọn họ kết hôn đã mấy chục năm, cũng chưa có con. Có thể là bởi vì nguyên nhân này, mới muốn giữ lại đứa bé.” Giọng cô ấy lộ ra sự chán ghét. Chú hai của Tôn Nguyệt nhìn quá có vẻ hòa ai dễ gần, đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng.
Dù sao đối với rất nhiều người mà nói, vô hậu chính là đại bất hiếu.
Trường hợp của Tôn Nguyệt không phải bị va chạm mà sinh bệnh, mà bởi vì chịu đả kích nên mới thành ra như thế. Trong chuyện này, phù chú của Dương Tam cũng vô dụng, trừ phi mời bác sĩ đến giúp Tôn Nguyệt cởi bỏ khúc mắc trong lòng. Dương Tam chỉ biết ăn, thật đúng là không đảm đương nổi trách nhiệm của một chị gái tâm lý.
Dương Tam dứt khoát nói: “Vậy đưa cô ấy đi, sau đó báo cảnh sát. Tôi nhớ nhân loại mấy người hình như có cái xét nghiệm ADN gì mà?”
Cô trầm ngâm một lát, nhìn Mã Tình: “Cô có muốn báo án hay không? Dù cô là người chết cũng có thể làm nhân chứng.”
Cô nhẹ nhàng cười cười, nói: “Nếu người sống báo án, chuyện này còn có khả năng bị áp xuống. Nhưng nếu quỷ thần báo án, bọn họ không dám không làm, bằng không quỷ thần trả thù thì sẽ không tốt.”
Hứa Giai Hâm nhấc tay nói: “Nhà tôi gần đồn cảnh sát, có cảnh sát Triệu là người rất tốt, tôi cảm thấy có thể tìm hắn báo án.”
Cảnh sát Triệu nhìn đồng hồ treo trên vách tường - đã mười hai giờ. Mấy ngày nay công việc trong sở bận rộn, nên mỗi ngày hắn đều bận đến nửa đêm mới về đến nhà.
Sau khi tắm rửa, hắn xoa xoa đầu, chuẩn bị lau khô tóc liền đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.
Chợt đèn trên đỉnh đầu bắt đầu lập lòe, sau đó bang một tiếng, đèn trong nhà hắn đều tắt ngấm, không gian xung quanh trở nên tối om.
Cảnh sát Triệu nhíu mày, cầu dao bị đứt à?
Hắn lấy di động ra, muốn bật đèn pin để xem thử. Đột nhiên một trận gió thổi đến khiến hắn lạnh buốt, cả người lập tức thanh tỉnh.
Từ từ! Hắn nhớ rõ là mình đã đóng hết tất cả cửa sổ rồi mà!
Thân ảnh một người con gái hiện lên, váy trắng tóc dài, thanh thuần mỹ lệ, nhưng sắc mặt có màu xanh lá mất tự nhiên.
Quỷ a! Trong lòng cảnh sát Triệu hò hét, cả người đều run lên. Hắn an ủi chính mình: Quỷ thì sao? Hắn chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, còn thường xuyên giúp đỡ người khác.
Mặc dù vậy, nhưng giọng nói của hắn vẫn không nhịn được run rẩy: “Cô, cô là ai?” Đây là phản ứng theo bản năng, không thể khống chế được.
Hứa Giai Hâm xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, vì lo lắng ông đã ngủ nên tôi đến có chút vội vàng, không cẩn thận tắt hết đèn nhà ông.”
Sau đó đèn trên đỉnh đầu lập tức sáng lên, xoa dịu phần nào nỗi sợ hãi trong lòng cảnh sát Triệu. Dưới ánh đèn, gương mặt Hứa Giai Hâm cùng không còn dọa người như vậy.
Cảnh sát Triệu thấy thái độ của Hứa Giai Hâm, không tự giác thở phào nhẹ nhõm: “Cô, cô là?” Nhìn kỹ liền cảm thấy nữ quỷ này có chút quen mắt.
Hứa Giai Hâm nghiêm túc nói: “Cảnh sát Triệu, tôi đến đây để báo án.”
Khóe miệng cảnh sát Triệu giật giật, báo án? Quỷ đến tìm hắn báo án?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo