Dương Tam phồng má, vẻ mặt mất hứng nhìn Liễu Giác đoạt thức ăn trước mặt cô. Chỗ đồ ăn này đều là do Từ Xuân Thâm tự tay trồng ra, hương vị không hề thua kém chút nào so với thân thủ tài ba của sư phụ cô - Trấn Nguyên Tử.
Bởi vì Từ Xuân Thâm phải vào núi sâu đóng phim điện ảnh, Dương Tam chỉ có thể chính mình động thủ để bản thân cơm no áo ấm, dù gì cô cũng biết nấu cơm. Kết quả, sư huynh Liễu Giác không mời mà đến, còn nghênh ngang đoạt mất mỹ thực của cô.
Liễu Giác nhìn dáng vẻ tức giận của sư muội, cảm thấy bản thân có thể ăn nhiều hơn mấy phần.
Dương Tam xoa xoa mũi, nói: “Mấy ngàn năm rồi muội không được ăn rau dưa của sư phụ, thế mà huynh còn đến đây đánh cướp.”
Liễu Giác không tự giác có chút chột dạ, buông đũa xuống, nói: “Lần này anh đến là để nói cho cô biết một chút căn cơ của Triệu gia.”
Liễu Giác được Triệu gia xem như khách quý, cả ngày ở ở Triệu gia. Dù Triệu gia che giấu rất khá, vẫn bị hắn phát hiện ra một chút dấu vết trong đó.
Dương Tam dịch chuyển đồ ăn về phía cô, sau khi bảo vệ thức ăn mới lên tiếng hỏi: “Căn cơ gì? Sao Triệu gia lại tự tin như vậy?”
Sắc mặt Liễu Giác hơi trầm xuống: “Liên Hoa Công Đức Tháp.”
Dương Tam nói: “Muội nhớ rõ sách thượng cổ có ghi chép, tháp này có thể độ hóa người tiến về phía trước, công đức vô lượng. Nhưng trên thực tế lại mạnh mẽ độ hoá người tu luyện.”
Lúc ấy, người nắm giữ tháp này chính là một đệ tử Phật môn, dựa vào tháp này, thành công độ hóa rất nhiều yêu tinh. Về sau, hắn có dã tâm, thậm chí còn muốn cường độ người trong thiên hạ, một khi thiên hạ tràn đầy tín ngưỡng, hắn sẽ trực tiếp thăng lên thành Phật. Chuyện mà hắn làm, đừng nói đạo môn, ngay cả Phật môn cũng không thể nhẫn nhịn, cuối cùng vị đệ tử Phật môn này trực tiếp bị đánh đến hồn phi phách tán, chỉ là Liên Hoa Công Đức tháp này cũng mất tích theo hắn.
Không nghĩ đến Triệu gia lại có thể có được tòa tháp này.
Dương Tam nhíu mày: “Không phải Triệu gia theo Đạo giáo sao?” Nếu để tổ tiên Triệu gia biết được chuyện này e rằng sẽ nhảy từ trong quan tài ra.
Liễu Giác nói: “Tháp Liên Hoa Công Đức kia muốn vây khốn chúng ta không dễ dàng, nhưng yêu quái dưới hai ngàn năm tuổi lại không thể chống cự. Mấy trăm năm qua, Triệu gia dựa vào pháp khí này mà đã thành công sấm vang thiên hạ, hiển hách uy danh.”
Dương Tam cũng xem như đã hiểu, rõ ràng danh vọng của Triệu gia không hề nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy Triệu Thiếu Minh chẳng có bản lĩnh gì, bọn họ thành danh chính là nhờ pháp bảo hàng yêu trừ ma. Không, sợ rằng những yêu ma bị độ hóa kia cũng đã trở thành tay sai của Triệu gia.
Cô chợt nhớ tới hổ yêu kia, lúc ban đầu cũng là do đệ tử Triệu gia phát hiện. Lại liên tưởng đến chuyện Tề San chủ động tìm kiếm những nữ tử ngày âm tháng âm năm âm giúp công lực hổ yêu lớn mạnh hơn.
Dương Tam thậm chí còn suy đoán việc này nhất định có quan hệ với Triệu gia, đại khái là bọn họ vốn tính toán chờ đến khi thực lực của hổ yêu đạt đỉnh cao sẽ mạnh mẽ độ hóa cọp mẹ này, có thêm một tay sai. Ai ngờ giữa đường nhảy ra một Dương Tam, khiến bọn họ giỏ tre múc nước, làm công dã tràng, cũng khó trách Triệu gia hận cô như vậy.
Nếu suy đoán lớn mật thêm chút, nói không chừng Bắc Bất Nhạc cũng là thức ăn mà bọn họ chuẩn bị cho hổ yêu. Lấy tính tình gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ của ông ta, cho dù người khác không đến, ông ta cũng sẽ tự mình vào trong núi tìm kiếm. Nếu lúc ấy Dương Tam không xuất hiện, chỉ sợ Bắc Bất Nhạc đã gặp chuyện bất trắc.
Dương Tam trực tiếp bói toán, muốn xem hổ yêu kia có quan hệ gì với Triệu gia hay không. Đáng tiếc cô bấm đến rút gân tay cũng không tính ra.
Liễu Giác buồn cười, nói: “Tháp Liên Hoa Công Đức kia tốt xấu gì cũng là pháp bảo hậu thiên, có nó che chở, với trình độ của cô muốn bói toán cũng sẽ bị ngăn trở. Nếu là sư phụ thì sẽ khác.”
Dương Tam nhìn ngón tay của bản thân, lặng lẽ mang thù: “Sư huynh, muội giao cho huynh một nhiệm vụ quan trọng.”
Liễu Giác rất phối hợp mà bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Muội nói đi.”
Dương Tam nói năng rất có khí phách: “Trong khoảng thời gian này, huynh nhất định phải tìm ra bảo khố của Triệu gia! Sự nghiệp làm giàu của sư muội đều trông cậy huynh!”
Liễu Giác suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thốt lên một câu: “Chia ba bảy.”
Dương Tam gật đầu: “Được, huynh ba muội bảy, sư huynh thật phúc hậu.”
Khóe miệng Liễu Giác giật giật: “Là anh bảy cô ba! Chuyện gì cô cũng không làm, còn muốn bảy phần, nghĩ cũng thật đẹp!”
Dương Tam mếu máo nói: “Tốt xấu gì cũng chia đôi chứ.” Vẻ mặt cô ủy khuất:
“Sau khi muội ngủ dậy, địa bàn không có, tiểu đệ cũng mất hết. Hai tháng trước, căn nhà muội ở chỉ rộng năm mưới mét vuông, còn không bằng một nửa căn phòng trước kia.”
“Sư phụ lại không chịu gặp muội.”
“Muội còn phải bán nghệ nuôi sống bản thân, muội thật khổ quá đi!”
Nếu không phải không khóc được, Dương Tam còn muốn rơi hai hàng lệ dài để biểu đạt nỗi ủy khuất của bản thân.
Liễu Giác nhìn cô, có chút mềm lòng: Thôi đi, dù sao cũng là sư muội mà hắn che chở từ nhỏ đến lớn, đau khổ mà mấy tháng qua muội ấy phải chịu, còn nhiều hơn quá khứ mấy ngàn năm trước.
Hắn thở dài nói: “Vậy được rồi, chia đôi đi.”
Hắn dừng lại một chút, lời nói thấm thía dặn dò: “Bán nghệ thì thôi, tuyệt đối không được bán thân. Đặc biệt là nhân loại, nói không chừng cô ngủ một giấc rồi tỉnh lại, người đều hóa thành xương trắng.”
Hắn cảm thấy sư muội hắn rất có thể vì miếng ăn mà làm ra loại chuyện này.
Dương Tam chớp chớp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Được, muội sẽ không như vậy.”
Ai mua nổi cô chứ!
Cô bổ sung một câu: “Trừ khi người đó tặng muội một cây đào tiên cùng một cây nhân sâm quả, lại thêm pháp bảo cấp bậc địa thư thì muội có thể cố gắng một chút.”
Khóe miệng Liễu Giác giật giật, sính lễ này trong tam giới cũng chẳng ai có thể lấy ra. Hắn lo lắng vô ích rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo