Nửa giờ sau, hốc mắt mẹ Hứa hồng hồng, nhìn con gái bảo bối: “Ăn nhiều một chút, đây là địa tam tiên mà con rất thích ăn.”

Vẻ mặt ba Hứa cũng rất kích động.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Hứa Giai Hâm, mọi đau khổ khi mất đi con gái đã được xoa dịu rất nhiều, mẹ Hứa không nghĩ đến đời này vẫn còn có thể gặp lại Hâm Hâm của bà, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Hơn nữa con gái lớn còn nói, sau này nó sẽ thường xuyên trở về.

Hứa Giai Nhạc nửa thật nửa giả nói: “Mẹ, sau khi chị trở về, mẹ chẳng buồn liếc nhìn đến con nữa.”

Mẹ Hứa oán trách nhìn Hứa Giai Nhạc một cái, nhưng vẫn gắp cho cô ấy một miếng sườn kho tương mà cô ấy thích ăn nhất.

Ba Hứa nói: “Nếu Hâm Hâm đã bái sư, đồng thời cũng nhờ sư phụ mà con mới được cứu, có phải chúng ta nên chuẩn bị một chút tạ lễ và làm lễ bái sư hay không?”

Hứa Giai Hâm nhớ đến Dương Tam, nói: “Sủi cảo mẹ gói ăn ngon lắm, đến lúc đó con mang về một ít là được rồi.”

Tặng cho sư phụ đồ vật trân quý còn không bằng đưa tặng mỹ thực. Hứa Giai Hâm lấy mấy tấm phù chú kia ra, nói: “Đây là phù chú chữa bệnh do sư phụ tự tay viết, hiệu quả rất tốt.”

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy Hứa Giai Hâm, ba Hứa mẹ Hứa khẳng định sẽ không tin cái gọi là phù chú có thể chữa bệnh. Còn hiện tại thì sao, đương nhiên Hứa Giai Hâm nói thế nào thì chính là thế đó.

Mẹ Hứa cười nói: “Bà ngoại con mỗi năm đều đau nhức phong thấp, ngày mai mẹ sẽ đưa cho bà một tấm thử xem.” Sau đó lại hỏi Hứa Giai Hâm xem sư phụ kia thích ăn sủi cảo nhân gì, đến lúc đó bà lại làm thêm một chút.

Sau một khoảng thời gian Hứa gia bị trạng thái bi thương bao phủ, cuối cùng một lần nữa lại vang lên tiếng nói cười vui vẻ.

Lần này Hứa Giai Hâm dự định sẽ ở nhà hai ngày, ngày hôm sau liền cùng mẹ sang nhà thăm bà ngoại.

Từ nhỏ bà ngoại đã rất thương yêu Hứa Giai Hâm, cô ấy cũng rất nhớ bà ngoại. Chỉ là Hứa Giai Hâm nhất định sẽ không hiện thân khi ở nhà bà ngoại. Bà ngoại tuổi đã lớn, chẳng may một ngày nào đó bà lỡ miệng thì sẽ không hay.

Hứa Giai Hâm không muốn mang phiền toái lớn đến cho sư phụ.

Mẹ Hứa mang theo hai đứa con gái về nhà ngoại thăm bà Lý. Bà Lý tuổi đã cao, hơn nữa còn bị lão thị nên mắt có chút kém. Nghe thấy mẹ Hứa nói nằm mơ thấy cháu gái lớn, hốc mắt bà ửng hồng:

“Nó ở dưới đấy tốt là được, mẹ cũng sẽ đốt cho con bé thêm chút tiền giấy, để nó có thể đút lót tiểu quỷ. Không biết ở địa phủ con bé có mua được quần áo mới hay không?”

Hứa Giai Hâm ở bên cạnh dở khóc dở cười, lại có chút cảm động.

Hứa Giai Nhạc ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Không chỉ mua được quần áo mới đâu, ở trong mơ chị còn nói là mua được cả mỹ phẩm trang điểm nữa đấy.” Lúc cô ấy nói chuyện còn hướng về phía Hứa Giai Hâm làm mặt quỷ.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Mẹ Hứa lấy tấm phù chú kia ra, đeo cho bà Lý, nói với bà đeo thứ này rất có lợi đối với thân thể, dặn bà bình thường đừng nên tháo xuống.

Bà Lý xua tay: “Mấy đứa tự giữ lại cho mình đi, đưa cho Nhạc Nhạc đeo.”

“Chúng cháu đều có hết mà.” Hứa Giai Nhạc ở bên cạnh nói.

Bà Lý hỏi: “Tấm phù chú này có thể trị bệnh điên dại hay không?”

Mẹ Hứa nghi hoặc hỏi: “Mẹ, chúng ta có họ hàng nào sinh bệnh sao?”

Bà Lý thật thà m thở dài, nói: “Con còn nhớ đứa nhỏ A Nguyệt kia không? Đúng thật là một đứa bé số khổ.”

Hứa Giai Hâm nghe thấy cái tên này, cũng bắt đầu nhớ lại. A Nguyệt là chị gái hàng xóm cách vách nhà cô ấy, lớn hơn cô ấy hai tuổi. Vào lúc sinh chị ấy, mẹ A Nguyệt vì khó sinh mà qua đời, khi chị ấy sáu tuổi, cha cũng qua đời vì gặp tai nạn ở mỏ quặng. Tuy rằng được bồi thường một số tiền, nhưng bởi vì lúc ấy A Nguyệt tuổi còn nhỏ, số tiền kia đều bị cả nhà người chú lấy mất.

Mẹ Hứa nói: “Mấy tháng trước con thấy A Nguyệt vẫn còn tốt.”

Bà Lý nói: “Nghe nhà hàng xóm nói, A Nguyệt chạm phải đồ vật không sạch sẽ, nên đã phát điên.”

Bà Lý tuổi tác đã cao, rất dễ mềm lòng, lúc này định đem tấm phù chú của con gái đưa cho A Nguyệt - bà cũng nhìn đứa bé kia lớn lên, về sau sống chết như thế nào còn chưa rõ, nếu không thể khôi phục lại như ban đầu, nếu cứ tiếp tục điên điên dại dại như vậy thì chẳng phải cả đời này xem như bị hủy hay sao.

Mợ Hứa Giai Hâm rửa một đĩa nho mang tới: “Con nghe nói là sau khi hết tiết tự học buổi tối, trên đường về nhà con bé đi ngang qua một ngôi mộ, chẳng may gặp phải quỷ áp giường liền biến thành điên điên khùng khùng như bây giờ. Nghe nói chú con bé đang chuẩn bị đưa nó đến viện tâm thần.”

Hứa Giai Hâm khẽ chau mày, trong ấn tượng của cô đối thì A Nguyệt là một cô gái tốt, tuy rằng ăn nhờ ở đậu nhưng lúc nào cũng lạc quan và rất thích cười. Nên Hứa Giai Hâm quyết định đi xem một chút, nói không chừng có thể giúp đỡ đôi chút.

Mẹ Hứa thở dài nói: “Mẹ cũng đi qua đó nhìn xem một chút.” Sau đó lại hỏi: “Nếu chạm phải đồ vật không sạch sẽ sao lại không mời bà cốt đến xem?”

Giống như chị họ bà ấy, khi còn nhỏ cũng chạm phải đồ vật không sạch sẽ, sau khi mời bà cốt đến mới có thể tiễn được thứ bẩn thỉu kia đi.

Bà Lý lắc đầu: “Nghe nói đồ vật kia rất lợi hại, đến cả hòa thượng cũng chịu thua.”

Vừa nói chuyện, bà Lý được con gái và con dâu dìu đi về phía nhà họ Tôn cách vách.

Trên cửa Tôn gia dán vài tấm bùa trấn quỷ, khiến Hứa Giai Hâm hết sức không thoải mái. Tuy nhiên cô ấy cũng mặc kệ, dù gì mấy tấm phù chú này cũng chỉ ngăn được quỷ hồn bình thường, không thể cản bước cô ấy.

Rất nhanh, thím của Tôn Nguyệt nghe được tiếng gõ cửa liền đi ra, sắc mặt bà ta tương đối khó coi: “Sao mấy người lại đến nữa?”

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên bà Lý đến thăm Tôn Nguyệt.

Bà Lý nói: “Tôi đến xem A Nguyệt, con bé vẫn đang ngủ sao?”

Hứa Giai Hâm nhìn về phía phòng khách nhà họ Tôn, trong góc phòng khách có một bóng dáng như ẩn như hiện. Cô ấy nhăn mày, phòng khách nhà họ Tôn cư nhiên vây khốn một con quỷ? Đây là thứ mà A Nguyệt chạm phải sao.

0.03839 sec| 2405.336 kb