Dương Tam cất giọng đầy lạnh lùng: “Xem ra Cửu Thiên Huyền Nữ không muốn gặp bà rồi!”

Người như Lý lão thái, đa phần là mượn danh thần linh để vơ vét của cải của người khác, chẳng có bao nhiêu thành ý với thần linh. Nhưng vừa nãy, khi đạo thiên lôi kia bổ vào chân bà ta, không nghiêng không lệch, chỉ kém một chút nữa là đánh trúng vào chân. Đây quả thực là cảnh cáo của trời cao với bà ta, khiến bà ta đổ mồ hôi lạnh.

Lý lão thái nhìn Lạc Uyển đang lấy tay bụm mặt, nói: “Xem ra Huyền Nữ nương nương không muốn ra tay quản việc này.”

Đáng tiếc, lời bà ta nói tuy dễ nghe, nhưng những người ở đây cũng không phải kẻ ngốc, sao không nhìn ra đây là kẻ lừa đảo cơ chứ.

Ba Lạc trực tiếp cười lạnh, nói: “Mời Lý lão thái sang phòng cách vách uống trà.” Muốn chạy cũng không dễ vậy đâu. Chờ gương mặt của con gái tốt lên, hắn sẽ tính toán lại với hai kẻ lừa bịp này.

Liên tiếp gặp phải hai kẻ lừa đảo, vận khí của Lạc gia thật đúng là quá kém.

Dương Tam liếc nhìn Doãn Văn Giác một cái, nói: “Quả nhiên là người quen của anh.”

Doãn Văn Giác vốn còn đang vui sướng khi người khác gặp họa, nhớ lại lúc trước khi mình gặp lão đại, bình quân mỗi tháng đều bị lừa một lần, tự nhiên có chút cứng họng. Sau đó, cậu ta rất nhanh tự an ủi bản thân mình: Hừ, tuy lúc trước cậu ta bị lừa nhưng đều là vì để sau này có thể gặp được lão đại! Coi như cậu ta đóng học phí trước vậy.

Bởi vì đã gặp phải hai kẻ lừa đảo, nên ba Lạc mẹ Lạc cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với Dương Tam, chỉ là nể mặt Doãn Văn Giác mới cố gắng nói:

“Mời tiểu sư phụ này nhìn xem.”

Dương Tam đi đến trước mặt Lạc Uyển, kiểm tra một chút, giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Cô ấy đây là bị giáng đầu thuật.”

“Sao cơ? Chúng tôi cũng không ra nước ngoài?Tôi nghĩ giáng đầu thuật này chủ yếu là ở nước ngoài.” Một giọng nói kinh ngạc vang lên, nghe qua rất ôn nhu. Người mới đến có diện mạo giống với giọng nói, đều ôn nhu điềm mỹ, là bạn tốt nhất của đại tiểu thư Lạc gia - Hà Nhã.

Dương Tam nhìn thoáng qua tướng mạo cô ta, mắt rắn điển hình, giỏi tâm kế. Môi dày miệng nhỏ, không chịu nổi cám dỗ, giữa hai mắt có một đường gân xanh rất nhạt, đây là thông dâm chi tướng. So sánh mà nói, tuy Lạc Uyển là đại tiểu thư có tính cách kiêu căng, nhưng xem tướng mạo lại là một người tính tình thẳng thắn.

Lạc Kỳ cũng gật gật đầu: “Không phải giáng đầu thuật sẽ khiến thần trí con người trở nên mơ hồ, dễ dàng thao túng người đó hay sao? Sao có thể bị hủy dung?”

Nếu nói là hạ cổ thì còn dễ dàng tin tưởng hơn một chút. Ấn tượng của bọn họ đối với giáng đầu thuật đều dừng lại ở những chuyện xưa bên vỉa hè.

Dương Tam nói: “Giáng đầu thuật cũng có rất nhiều loại, loại này gọi là hủy dung, có thể xem như là một trò đùa dai đi.”

Tuy rằng giọng nói của cô rất bình đạm, nhưng sự chắc chắc trong đó lại bất giác khiến người khác tin phục. Ba Lạc không hề hoài nghi, điều duy nhất ông quan tâm là làm thế nào để giải quyết chuyện này.

Hắn vội vàng hỏi: “Có thể giải trừ không?”

Ngón tay Dương Tam điểm trụ ếch xanh trên mặt Lạc Uyển, ếch xanh vốn đang chuyển động lập tức bị chế ngự. Cô nhẹ nhàng quơ tay một cái, khiến những người khác không nhịn được mở to hai mắt, trong lòng chỉ còn lại sự kính phục.

Thật sự là đại sư, không phải kẻ lừa đảo!

Lạc Uyển cũng kinh kỷ nói: “Mặt tôi không còn đau nữa.” Lúc trước, mỗi lần ếch xanh trên mặt cô ấy chạy nhảy, nó đi đến chỗ nào thì chỗ đó liền đau đớn.

Giây tiếp theo, mọi người trợn mắt há mồm nhìn Dương Tam cứng rắn kéo con ếch xanh kia ra, giống như đang kéo một món đồ chơi. Nhưng cũng không vì động tác này mà lưu lại dấu vết trên gương mặt Lạc Uyển.

Sau khi ếch xanh bị lấy ra liền hóa thành một làn khói màu đen, biến mất trong không khí.

Nếu không phải chính mắt mọi người chứng kiến cảnh tượng này, có lẽ còn nghĩ rằng bản thân đang xem phim điện ảnh.

Giờ khắc này, bọn họ ngoài thán phục ra thì không có suy nghĩ gì khác.

Mẹ Lạc là người đầu tiên phản ứng lại, hốc mắt đỏ bừng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn tiểu sư phụ, cảm ơn tiểu sư phụ!”

Doãn Văn Giác trực tiếp tranh công: “Dì Lạc, còn có cháu nữa, vừa nghe được sự việc của em ấy cháu liền trực tiếp mời lão đại rời núi.”

Mẹ Lạc nín khóc mỉm cười: “Đúng vậy, cũng phải cảm ơn cháu.”

Lạc Uyển lập tức lấy gương ra soi. Trong gương, làn da cô ấy trắng nõn, ếch xanh gì đó phảng phất chỉ như hồi ác mộng. Nước mắt cô ấy đua nhau rơi xuống:

“Thật sự đã khỏi rồi!”

Vốn dĩ cô ấy còn sợ hãi, tưởng rằng cả đời sau đều sẽ như vậy.

Mẹ Lạc đối với Dương Tam cảm động đến rơi nước mắt, trực tiếp đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng làm thù lao. Dương Tam quyết định, nếu số tiền trong thẻ này dưới hai mươi vạn, nhất định sẽ tìm tên tiểu đệ kia tính sổ.

Khóe miệng Hà Nhã cười cười: “Thật tốt quá, Uyển Uyển, cuối cùng mặt cậu cũng hồi phục. Vốn dĩ tớ còn muốn giúp cậu tìm thêm mấy bác sĩ, hiện tại thì không cần nữa rồi.”

Lạc Uyển tươi cười đầy rạng rỡ, đây là nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay của cô ấy sau khi đã chịu đủ mọi tra tấn của việc bị hủy dung.

Mẹ Lạc còn mời Dương Tam ở lại ăn cơm, hỏi xem cô thích ăn món gì, liền bảo phòng bếp làm món đó.

Doãn Văn Giác vô cùng tự giác lưu lại kiếm miếng cơm, nói với Dương Tam: “Nhà dì Lạc mời riêng đầu bếp Michelin, tay nghề nấu ăn phải gọi là chuẩn không cần chỉnh. Tôi nói cô nghe, đôi lúc Lạc Kỳ còn ngốc hơn tôi, tôi thật sự không chịu nổi, nếu không phải nể tình đầu bếp nhà dì Lạc, tôi đã sớm tuyệt giao với hắn nhiều lần.”

Dương Tam nhìn cậu ta một cái, dùng ánh mắt để biểu đạt: Cậu cũng có mặt mũi nói người khác ngốc?

Lạc Kỳ bất mãn: “Tôi ngốc chỗ nào chứ, rõ ràng chỉ số thông minh còn cao hơn cậu một điểm.”

Mẹ Lạc đã sớm nhìn quen hai đứa nhỏ này cãi nhau, nhẹ nhàng phân phó đầu bếp làm thêm mấy món Doãn Văn Giác thích ăn.

0.88718 sec| 2399.914 kb