Sau khi về nhà, hắn ăn khuya bằng một suất cơm hộp, mở máy tính xem mấy gameshow mới nổi, lại bắt đầu soi mói.

“Mẹ nó, con nhện cũng sợ, một chút khí khái đàn ông cũng không có. Cũng không biết mấy fan não tàn kia thích hắn ở điểm nào, bởi vì lớn lên đẹp trai à? Còn không phải một tên ẻo lả?”

“Ăn mặc như vậy, người không biết còn tưởng rằng cô ta bán thân.”

“Minh tinh này tùy tiện tham gia một chương trình đã kiếm được mấy chục vạn mấy trăm vạn, đúng là con hát.”

Một mình chửi không đã ghiền, Trương Viêm Phi còn trực tiếp đăng bình luận, thấy không ít người đồng ý với quan điểm của hắn, trong lòng giống như những ngày nóng bức được uống một cốc nước đá, vui sướng không thôi. Nếu có người phản bác lại hắn, hắn sẽ cãi cọ ầm lên, thấy đối phương rơi vào thế hạ phong liền đắc ý dào dạt.

Sau một trận tranh cãi cũng đã đến mười hai rưỡi đêm. Nếu không phải sợ ngày mai đi làm muộn bị trừ tiền lương, Trương Viêm Phi còn có thể tiếp tục săm soi.

Hắn rửa mặt, lên giường nằm, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Trương Viêm Phi nhìn màn sương trắng xung quanh, tự nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đây là nơi nào?

Bất chợt có hai người đầu trâu mặt ngựa bước ra từ màn sương trắng. Trương Viêm Phi nhịn không được liền chửi bậy. Hắn đã chết sao? Nếu không sao có thể nhìn thấy quỷ sai trong truyền thuyết?

Đầu trâu ngữ khí nghiêm túc: “Trương Viêm Phi, ngươi bàn chuyện thị phi, ác ý phỉ báng người khác, lập tức xuống địa ngục chịu hình phạt hấp chín.”

Trương Viêm Phi quả thực muốn khóc thành tiếng: “Tôi ngày thường chỉ là một công dân nhỏ bé quy củ, không nói xấu sau lưng ai, sao lại phải xuống địa ngục?”

Đầu trâu mặt ngựa mỗi người lôi kéo một bên tay của hắn, nói: “Ngươi ỷ vào tài khoản nặc danh trên Inteet, ác ý hắt nước bẩn lên người khác, trên đầu ba thước có thần linh, ngươi nghĩ không ai nhìn thấy sao?”

Trương Viêm Phi nhũn ra: “Cũng chỉ không có một mình tôi. Tha cho tôi đi, về sau tôi không dám nữa.”

Hắn chỉ dám mồm mép trên mạng mà thôi.

Mặt ngựa hừ lạnh một tiếng, thanh âm trầm thấp: “Ngươi yên tâm, những người khác sẽ rất nhanh đến làm bạn với ngươi.”

“Aaaaa!”

Tiếng thét chói tai của Trương Viêm Phi vang lên không dứt bên tai.

“Tôi đưa anh rời đi, cách xa ngàn dặm…”

Trương Viêm Phi bấm tắt đồng hồ báo thức, đã sáu giờ sáng, hóa ra chỉ là giấc mơ. Chỉ là cảnh tượng trong mơ quá chân thật, đầu tiên hắn bị bỏ vào lồng hấp, sau đó bị mang ra ngoài cắt lưỡi.

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng trong mơ, hắn liền không nhịn được mà rùng mình. Có lẽ chỉ là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đấy.

Hắn chợt cảm thấy cánh tay có chút đau, vội vàng xắn tay áo lên.

Giây tiếp theo, Trương Viêm Phi ngẩn ngơ.

Hai bên cánh tay hắn đều có một vòng ấn ký rõ ràng, phảng phất như có người từng dùng sức kéo hắn đi, ngay cả đầu lưỡi tựa hồ cũng có chút đau.

Trương Viêm Phi nhất thời cảm thấy sởn tóc gáy, té ngã lộn nhào từ trên giường xuống, vội vàng mở máy tính, sau đó xóa hết những bình luận trước kia. Còn đăng bài trịnh trọng xin lỗi.

Trên trang web này, ID của hắn cũng xem như khá quen mắt, dù gì làm chuyện xấu cũng dễ dàng khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Sau khi Trương Viêm Phi rửa mặt, thấy không ít bình luận dưới bài xin lỗi của hắn.

[Ngắm hoa đây là bị trộm tài khoản phải không?]

[Hay là bị luật sư tìm tới rồi? Sợ quá nha.]

Trương Viêm Phi suy nghĩ, trả lời một câu: Trên đầu ba thước có thần linh, nói chuyện tích đức một chút.

Các huynh đệ, hắn cũng chỉ có thể nhắc nhở bọn họ như vậy.

Trương Viêm Phi hy vọng thần linh ở trên nhìn thấy sự thay đổi này, buổi tối đừng đi vào giấc mộng của hắn nữa, hắn nhát gan, hắn không chịu được kinh hách đâu.

Ngày này, có không ít người gặp chuyện giống Trương Viêm Phi, người không tin tà ma vẫn tiếp tục gặp chuyện xui xẻo, cuối cùng cũng thay đổi triệt để. Tin đồn thật thật giả giả lưu truyền khắp nơi, thậm chí còn xuất hiện truyền thuyết đô thị.

“Long cung các ngươi thật tốt, còn có thể bắt tín hiệu, xem TV.”

Một thiếu niên áo xanh bưng cốc trà thủy tinh, tựa thật tựa giả oán hận nói.

Một thiếu niên tướng mạo phong lưu nở nụ cười đầy đắc ý, hắn là Ngao Bình - con trai thứ mười của Đông Hải Long Vương: “Ai bảo Ngũ Trang Quan của các ngươi ở xa như vậy, sư phụ của ngươi lại không chịu sử dụng đồ của nhân loại.”

Thiếu niên áo xanh thở dài, nói: “Sư phụ cảm thấy như vậy sẽ có phóng xạ, ảnh hưởng đến rau củ người trồng. Ta cũng đã nói qua với người, phóng xạ đó rất yếu, nhưng người vẫn không chịu lắp đặt mấy thiết bị điện kia trong thôn trang.”

Hắn đè thấp âm thanh, nói: “Tôi hoài nghi lúc trước sư phụ ở chỗ đại thánh bên kia, nhất định đã làm hỏng mấy cái điện thoại của đại thánh, vì mặt mũi mới không chịu sử dụng đồ điện.”

Ngao Bình nâng chung trà lên, che lấp ý cười ở khóe miệng, hắn đầy ý tứ khuyên nhủ bạn tốt Liễu Giác: “Các tiết mục của nhân loại nếu xem nhiều thì cũng chỉ như vậy mà thôi. Chắc hẳn vì gần đây ngươi mới xem nên mới cảm thấy nó xuất sắc.”

Liễu Giác lấy điện thoại di động ra, nói: “Gần đây tôi có xem một gameshow, gọi là Cô đảo cầu sinh, thật ra cũng có chút thú vị.”

Hắn vừa xem vừa nói, bất tri bất giác đã trôi qua hai giờ.

“Để xem thử trailer tập tiếp theo nào.” Liễu Giác nói.

Trên màn hình xuất hiện một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, thần sắc lãnh đạm, bên cạnh có dòng chữ: Dương Tam.

Liễu Giác trực tiếp quăng di động xuống, “Tiểu sư muội lên TV!!!”

Dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra!

Ngao Bình nghe thấy thế lập tức nhìn qua, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cái đuôi của hắn theo phản xạ liền cảm thấy đau đớn.

0.10462 sec| 2394.039 kb