Cơn mưa này ập đến đột ngột nhưng cũng nhanh tạnh. Bất quá chỉ tạo thêm chút điểm nhấn cho chương trình mà thôi. Cuối cùng bọn họ cũng được chứng kiến bản lĩnh xem thời tiết của Dương Tam.

Cô nói trời mưa thì trời thật sự đổ mưa, cô nói mưa tạnh thì mưa tạnh, thật sự vô cùng linh nghiệm.

Đạo diễn Chu nghe được nhóm bọn họ nói chuyện liền trực tiếp chạy đến chỗ Dương Tam, giao Đội Đỏ lại cho phó đạo diễn. Xem như hắn đã hiểu rõ, chỉ cần chỗ nào có Dương Tam thì không lo không có tin hot.

Phó đạo diễn Nhĩ Khang: Hắn cũng muốn đi theo hóng chuyện!

Sau khi trời tạnh mưa, bọn họ lại tiếp tục lên đường đi tìm bản đồ kho báu. Ở bên kia, Tiểu Hắc dẫn đường vô cùng nghiêm túc, có nó ở đó, không ít động vật khi nghe thấy tiếng nó liền sợ vỡ mật, nhanh chân chạy trốn. Trong quá trình tìm kiếm, thậm chí bọn họ còn gặp được một chú hổ, không đợi tổ chương trình như lâm phải đại địch, lão hổ nhìn thấy Tiểu Hắc cũng như những con vật khác đều nhanh chóng rời đi, nhìn dáng vẻ kia có vẻ trước đây đánh nhau đã ăn không ít thiệt thòi.

Lúc đầu, Đạo diễn Chu có chút xem thường Tiểu Hắc là tên nhát gan, chỉ là sau khi nhìn thấy nó ngoan ngoãn phục tùng, Dương Tam bảo gì nghe nấy, chỉ đâu đánh đó liền có chút hâm mộ. Đây căn bản chính là bảo tiêu mà! Có nó ở đây, bọn họ đi lại trong rừng sẽ vô cùng an toàn.

Tiểu Hắc leo lên trên cây, lấy được một cái tổ ong, tung ta tung tăng đưa cho Dương Tam.

Đạo diễn Chu lắc đầu: “Tiểu Hắc này thật không khác gì con người.”

Khóe miệng Dương Tam cong cong, nhưng cũng không nói gì. Đoàn người nỗ lực tìm kiếm những vị trí được gợi ý trong ảnh chụp, đúng thật là tìm được vài chỗ, nhưng trong đó có hai nơi không tìm thấy chiếc rương, hiển nhiên đã bị Đội Đỏ nhanh chân phát hiện trước.

Trong quá trình tìm kiếm bản đồ kho báu, Dương Tam cũng phải lau mắt nhìn Từ Xuân Thâm. Anh đối với thực vật quả nhiên nhạy bén vô cùng, thậm chí dù là hai cái cây có vẻ ngoài giống hệt nhau nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã có thể nhận ra sự khác biệt giữa chúng

Trên những tấm ảnh chụp kia, chỉ cần có liên quan đến thực vật thì căn bản không thể trốn thoát khỏi đôi mắt của anh. Nhờ vào nhãn lực phi thường mà chỉ trong một buổi chiều anh đã tìm ra được sáu cái rương, Dương Tam kém hơn một chút, chỉ tìm được bốn cái rương, Tỉnh Ninh Vi tìm được hai cái. Bất quá nếu cộng cả số rương Tiểu Hắc tìm được thì xem như Dương Tam tìm được chín cái.

Tiểu Hắc xem như là tiểu đệ của cô, của nó cũng như của cô, có đúng không?

Vốn dĩ mục đích của chương trình là muốn các minh tinh vất vả sinh tồn trong ba ngày ba đêm, nào ngờ Dương Tam vừa đến đã khiến chương trình mang một phong cách khác, nhóm người bọn họ không khác gì đến đảo hoang để du lịch.

Hơn nữa, Từ Xuân Thâm vốn là một nhân vật lão làng, nếu anh tham gia gameshow chắc chắn phải trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm - nếu không phải nhà sản xuất chương trình của bọn họ có giao tình với Từ Xuân Thâm thì không thể nào mời được vị đại thần này.

Kết quả thì sao, Đội Xanh lại lấy Dương Tam làm trung tâm, trực tiếp trở thành fan não tàn của Dương Tam, Tỉnh Ninh Vi một câu lại một câu Tam ca, người bị đoạt mất sự nổi bật là Từ Xuân Thâm cũng yên lặng dung túng cô.

Đội Xanh này, nhất định là có độc!

So với Đội Xanh thuận buồm xuôi gió, Đội Đỏ xui xẻo hơn rất nhiều. Vốn dĩ bọn họ muốn tranh thủ thời gian Đội Xanh tìm kiếm hang động sẽ đi tìm bản đồ kho báu, nhưng ngược lại gặp phải cơn mưa to bất ngờ trút xuống, đến chăn bông cũng bị dội ướt.

Chờ đến khi mưa tạnh, bọn họ phơi chăn lên cành cây để buổi tối có thể dùng tiếp.

Nhưng có lẽ do thiếu nắng nên bên trong chăn bông vẫn còn lưu lại hơi ẩm, cũng có thể là do ban ngày bị ướt mưa, không có quần áo để thay nên ngày hôm sau cả ba người đều bị cảm lạnh. Chu Kiến và Điền Vũ Kha vẫn còn may, cùng lắm chỉ hắt xì vài cái, nghẹt mũi một chút. Nhưng Phương Đồng Nguyệt lại không may mắn như vậy, cô ta sốt cao, sắc mặt đỏ bừng.

Dưới tình huống này, tổ chương trình chỉ có thể mời bác sỹ đến khám bệnh đồng thời đơn thuốc cho cô ta, để cô ta lên thuyền nghỉ ngơi.

Sau khi Dương Tam biết việc này, liền lấy ra ba tấm phù chú trị bệnh phong hàn, dù sao ba người bọn họ cũng vì nhiễm lạnh mà sinh bệnh. Bệnh của Phương Đồng Nguyệt sở dĩ nặng hơn là do lúc trước cô ta bị nội thương nên lúc này bệnh đến như núi đổ.

Đạo diễn Chu đã nhìn thấy bản lĩnh của cô, liền nhờ người mang ba tấm phù chú kia sang cho Đội Đỏ.

Tỉnh Ninh Vi thấp giọng nói với Dương Tam: “Đến cả Phương Đồng Nguyệt cô cũng giúp đỡ, không sợ nếu bệnh của cô ta không khỏi sẽ đổ lên đầu cô hay sao?”

Loại chuyện này không phải Phương Đồng Nguyệt không làm được.

Khóe môi Dương Tam nở nụ cười lạnh: “Đó chính là phù chú chữa bệnh chính tông của Huyền Môn, nếu cô ta mang dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, không dám dùng thì thôi vậy.”

Đúng như Dương Tam dự đoán, khi trợ lý đạo diễn mang ba tấm phú chú kia đến cho Đội Đỏ, Điền Vũ Kha và Chu Kiến không chút do dự đeo lên người, còn hỏi thêm rất nhiều điều.

“Không cần đốt rồi dùng tro pha với nước để uống à? Khi tôi còn nhỏ bà nội tôi đều làm như vậy?”

“Thật sự là chỉ cần đeo trên người thôi à?”

Nhưng Phương Đồng Nguyệt lại không dám đeo thứ kia, ho khan đến đôi mắt ngập nước vẫn gắng gượng nói một câu:

“Không cần đâu, tôi theo chủ nghĩa Mác, không tin vào mê tín dị đoan.”

Cô ta sẽ không chạm vào đồ vật của Dương Tam, nhỡ đâu bị động tay động chân thì biết phải làm sao?

Điền Vũ Kha cười thầm trong lòng, cô ta thật sự không tin vào mê tín dị đoan à, nếu không thì tại sao lại dưỡng tiểu quỷ? Bây giờ còn bày ra dáng vẻ như vậy.

Cô quay đầu nói với trợ lý: “Vậy cái này để lại cho tôi đi.”

Đây chính là bùa chú của Tam ca đó.

Chu Kiến ho khan, dáng vẻ suy yếu: “Tôi cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, chắc phải cần đến hai tấm phù chú mới có thể khỏi hẳn.”

Phó đạo diễn nghe vậy bèn đứng ra hòa giải: “Mọi người tốt xấu gì cũng cùng chung một đội, nếu vì một lá bùa mà tổn thương hòa khí thì thật không nên, vẫn nên để tôi cầm giúp thì hơn.”

Dáng vẻ phó đạo diễn đường hoàng lẫm liệt, rất nhanh từ trong tay trợ lý lấy ra tấm phù chú cuối cùng, cẩn thận cất vào trong hộp như đoạt được vật báu, biểu cảm vô cùng vui vẻ.

Điền Vũ Kha không còn lời nào để nói: Cô ấy phát hiện những người trong đoàn làm phim ngày càng không có liêm sỉ.

0.10002 sec| 2394.172 kb