Sau khi dọn hết hành lý vào nhà, Dương Tam dẫn Doãn Văn Giác ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, thuận tiện gọi thêm Điền Vũ Kha. Điền Vũ Kha cũng có một căn nhà ở tiểu khu này, chỉ là không thể so sánh với căn nhà lớn kia của Dương Tam.

Gần đây nhân khí của Điền Vũ Kha rất cao, tham gia gameshow, lại nhận thêm một bộ phim truyền hình, tiền đồ như nước, tinh thần sáng sủa. Dương Tam gọi cô ấy đến đây để biết nhà, cô cũng muốn gọi thêm Từ Xuân Thâm nhưng dạo gần đây anh bận rộn đến mức chân không chạm đất, căn bản là rất ít khi về nhà.

Nhắc đến cũng thật khéo, nhà của Dương Tam và Từ Xuân Thâm chỉ cách nhau một bức tường.

Sau khi ăn uống no nê, Dương Tam tống cổ Doãn Văn Giác trở về, còn cô thì đả tọa tu luyện. Bởi vì căn nhà này rất rộng nên cô đã bố trí riêng một căn phòng để tu luyện, khi vừa bước vào liền có thể cảm nhận được rất nhiều linh khí dư thừa. Chỉ là một phen bố trí này đã tiêu hao không ít bảo bối trong động phủ của cô.

Dương Tam tu luyện được một lúc thì chuông cửa vang lên.

“Ngu ngốc, chỗ này phải vẽ mây trước…” Tiểu Kim đang dạy Tiểu Hắc vẽ bùa, nghe thấy tiếng chuông cửa liền nháy mắt ra hiệu, Tiểu Hắc lập tức chạy về phòng của nó.

Tiểu Kim ra mở cửa, khi nhìn thấy người đến liền không khỏi có chút sửng sốt.

Người đến chính là bạn tốt trước kia của Điền Vũ Kha - Tề San, Tề San không còn vẻ tươi tắn tự tin như lúc vừa gặp mặt, đôi mắt trũng sâu, đáy mắt hằn rõ tơ máu chằng chịt, cả người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, dường như đã biến thành một người khác.

Cô ta mỉm cười với Tiểu Kim: “Tôi đến tìm Dương đại sư.”

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Kim, cô ta bổ sung một câu: “Tôi là Tề San - người bạn tốt nhất của Vũ Kha, lúc trước Dương đại sư đã từng gặp qua tôi một lần.”

Nhắc đến Điền Vũ Kha, trong lòng Tề San thật sự không can tâm: Từ khi nào, một người chỉ dựa vào chút ít sự bố thí của cô ta mới có thể miễn cưỡng tồn tại trong giới giải trí như Điền Vũ Kha bây giờ lại phong thủy thay đổi. Vận khí Điền Vũ Kha bây giờ đã khác, có thể ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió. Còn cô ta, bởi vì tội trốn thuế mà mất hết thanh danh. Trong khoảng thời gian này, Tề San đã phải phí biết bao tâm huyết nịnh bợ được một người có chức có quyền, cuối cùng thành công đem tất cả trách nhiệm đổ lên người đại diện Hà Hằng, cuối cùng Hà Hằng phải vào tù, cô ta cũng bị phạt một khoản tiền lớn, còn phải bồi thường tổn thất cho các nhãn hàng, nên gần như đã tiêu sạch số tiền đã tiết kiệm trong mấy năm nay. Trải qua chuyện lần này, số lượng người hâm mộ cô ta cũng sụt giảm, vai nữ chính phim điện ảnh đã ký kết trước đó cũng bay mất.

Tề San không cam tâm chấp nhận vận mệnh, không ngừng luồn cúi khắp nơi. Lúc trước đã đượch hưởng chút ngon ngọt, nên lần này cô ta vẫn muốn lợi dụng bàng môn tà đạo để quay lại thời kỳ huy hoàng như ngày xưa. Cô ta từ trong miệng người khác cũng biết được Dương Tam không phải họ hàng của Điền Vũ Kha, mà là một đại sư huyền học. Lại nghĩ đến sự nổi tiếng của Điền Vũ Kha, hiển nhiên Tề San cho rằng là do Dương Tam giúp đỡ. Cô ta biết Dương Tam chuyển đến đây nên chủ động đến cửa chào hỏi, hy vọng có thể khiến Dương Tam giúp đỡ cô ta một phen.

Lúc này Tiểu Kim mới nhớ ra cô ta, ngữ khí lạnh nhạt đi một chút: “À, là cô à, để tôi nói với chị ấy một chút.”

Trước mặt người ngoài, nó đều sẽ gọi Dương Tam là chị gái.

Tề San ngồi trước mặt Dương Tam, nghẹn ngào nói: “Chuyện của tôi gần đây hẳn là ngài cũng đã biết.”

Dương Tam nhấp một ngụm trà, hoài nghi liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi và cô không thân, tại sao tôi phải biết rõ chuyện của cô?”

Lúc ấy sau khi giúp Điền Vũ Kha giải quyết chuyện vận khí, cô chẳng để ý đến người tên Tề San này nữa rồi.

Tề San thấy cô như vậy, vốn muốn khóc lóc nức nở một chút giờ chỉ biết nghẹn lại.

Cô ta cắn răng nói: “Sự nghiệp của tôi gần đây không thuận lợi, tôi nghĩ có người đối phó tôi, mong cầu ngài hãy giúp tôi.” Cô ta hoài nghi người đó chính là Điền Vũ Kha.

Dương Tam không hé răng nói nửa lời.

Tề San yên lặng lấy ra một phong bì thật dày, đưa đến trước mặt Dương Tam.

Dương Tam chậm rãi nói: “Cô chân núi trũng, sự nghiệp không thông thuận, không có mệnh phú quý. Vành tai mỏng, là người không có phúc lộc. Xem thường người khác, tâm tính đa nghi, thích chơi mưu hèn kế bẩn. Muốn nổi tiếng thì không có khả năng, trừ khi cả đời làm việc thiện mới có thể cải thiện một chút.”

Lúc trước Tề San đã cướp lấy vận may của người khác đã chú định nửa đời sau của cô ta sẽ lao lực vô công, thậm chí còn có tướng đột tử. Chỉ là vì sao Dương Tam lại nhắc nhở cô ta nên làm việc thiện cơ chứ, tất cả đều vì nể mặt chiếc phong bì kia.

Cô cảm thấy tính cách của bản thân thật sự là càng ngày càng tốt.

Đáng tiếc những lời vàng ý ngọc này của cô vào tai Tề San lại biến thành lời châm chọc.

Tề San tức giận đến cả người phập phòng: “Cô nói bậy! Nếu tướng mạo của tôi không tốt, tại sao lúc trước có thể nổi tiếng?”

Dương Tam liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngữ khí bình tĩnh: “Tại sao cô nổi tiếng chắc hẳn trong lòng cô biết rõ nhất? Cướp đoạt vận khí của người khác, dùng có tốt không?”

Sắc mặt Tề San trắng bệch, không nói được câu nào.

Cô ta cắn chặt răng, nắm lấy chiếc túi nhỏ màu xanh rồi vội vàng rời đi.

Tề San mơ hồ rời khỏi nhà Dương Tam, quay về chỗ của mình.

Cô ta muốn nổi tiếng thì có gì là sai sao? Dựa vào cái gì mà người khác trời sinh đã may mắn nhưng lại có người mang vận rủi như cô ta. Cô ta lấy đi vận may của họ nhưng cũng đã bù đắp lại.

Đột nhiên điện thoại reo lên, Tề San nghe được là nhạc chuông của riêng dãy số kia như chợt nhớ đến chuyện đáng sợ nào đó, nhịn không được co rúm lại.

Điện thoại vẫn đổ chuông liên hồi, bám riết không tha.

Môi Tề San bị cắn chặt đến sắp bật máu, mùi máu tươi như ngập tràn trong khoang miệng. Cô ta khẽ run, nghe điện thoại.

“Tề tiểu thư, cô suy nghĩ thế nào rồi?”

Ánh mắt Tề San có chút hoảng hốt, nhớ đến hình ảnh tứ chi đứt lìa máu me vương vãi đầy đất kia, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Sau đó trong đầu cô ta lại hiện ra những lời mắng chửi thậm tệ dưới Weibo.

Mong muốn được nổi tiếng cuối cùng cũng đã lấn át mọi thứ.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

“Tôi đồng ý.”

0.09135 sec| 2401.055 kb