Toàn bộ con thuyền bắt đầu rung chuyển, Điền Vũ Kha lảo đảo thậm chí trực tiếp ngã trên mặt đất. Tỉnh Ninh Vi nắm chặt cửa sổ, không để bản thân bị ngã. Tiểu Hắc cuộn tròn thân thể, lăn qua lăn lại như quả bóng lăn trên sàn nhà.
Dương Tam vẫn ổn, thân người cô treo lơ lửng trên không, lần lượt đánh ra từng đạo pháp thuật giúp ổn định thân tàu. Đồng thời ném ba tấm phù lên người Điền Vũ Kha, Tỉnh Ninh Vi cùng Tiểu Hắc, từ khi cô đến nhân gian thì hai em gái này nhìn thuận mắt nhất, Tiểu Hắc lại là tiểu đệ của cô. Cũng may cô đã khôi phục một phần thực lực nên mới có thể dễ đang khống chế tình hình, nếu vào thời điểm vừa tỉnh lại e rằng cô chỉ có thể bảo vệ bản thân mình.
Cô trực tiếp bay ra ngoài xem xét tình huống.
Tiểu yêu ở nơi nào dám diễu võ giương oai trước mặt cô nãi nãi này.
Bên ngoài hỗn loạn vô cùng, sương trắng bao phủ cả con thuyền lớn, âm thanh kinh hoảng xen lẫn tiếng khóc, bên tai không ngừng vang lên tiếng ồn ào.
“Sao lại thế này? Chúng ta đi nhầm vào Mê Vực hay sao? Di động của tôi không có tín hiệu.”
“Không phải chúng ta cách Mê Vực rất xa hay sao?”
“Liệu chúng ta có chết hay không, tôi không muốn chết đâu, tôi còn chưa viết di chúc.”
“Tôi vẫn chưa cầu hôn!”
“Đừng khóc, chúng ta sẽ không có việc gì.”
Đây là âm thanh răn dạy của đạo diễn Chu, chỉ là hắn cũng không nắm chắc, ngược lại còn cảm thấy có chút khủng hoảng, chỉ ngại thân phận bản thân nên mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Màn sương trắng này…
Dương Tam nhíu mày, nếu hít vào quá nhiều chỉ sợ sẽ sinh ra ảo giác. Chẳng qua nó không hề có ảnh hưởng gì đến cô. Tuy rằng cô sẽ không vì vậy mà sinh ra ảo giác, nhưng sương trắng này lại gây cản trở tầm mắt, khiến cô không thể thấy rõ khung cảnh xung quanh.
Dương Tam lấy ra một lá bùa, âm thanh dõng dạc: “Ba ngày sứ giả, tiệp cấp uy thần. Tá trợ chủ soái, hưng lôi đỡ thần…”
Đây là phù chú thỉnh Trương sứ giả, mà Trương sứ giả quản lý gió, rất thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Lời nói vừa thốt ra, từng trận cuồng phong nổi lên, trực tiếp thổi tan màn sương trắng, lộ ra hình ảnh chân thật. Người trên thuyền còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nhìn thấy quái vật trước mặt, cả người lạnh lẽo như rớt vào hầm băng.
Ở đầu thuyền, một con giao long to lớn nhìn chằm chằm Dương Tam bằng ánh mắt lạnh băng, toàn thân nó khoác lân giáp, dài hơn trăm trượng, trong miệng nó thổi ra từng làn sương trắng.
Hiển nhiên, nơi gọi là Mê Vực chính là do con giao long này tạo ra, nó đi đến đâu liền mang theo sương mù trắng đi đến nơi đó. Bất kỳ con thuyền vào tiến vào địa bàn của nó chỉ có con đường chết.
Toàn thân nó được bao phủ bởi một luồng ánh sáng đỏ như máu. Đôi mắt Dương Tam sáng rực lên: Công đức lớn như vậy tự mình đưa tới cửa, nếu không ăn nó quả thật là có lỗi với bản thân!
Giao long xuất hiện khiến nỗi sợ hãi bao trùm cả con thuyền. Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, nhìn chằm chằm con giao long to lớn như dãy núi trước mặt, cả người như bị nước đá dội xuống, lạnh thấu tim.
Con người sao có thể đánh thắng được quái vật như vậy?
Bọn họ sẽ chết sao?
Đáy mắt bọn họ tràn ngập sự kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Dương Tam, giống như đang tìm kiếm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Bọn họ quả nhiên không gạt ta, nơi này thật sự có tu sĩ. Ngươi xem như cũng có chút đạo hạnh, ăn vào nhất định sẽ rất bổ dưỡng.” Giao long cũng không vội vã một ngụm ăn hết bọn họ mà giống như mèo vờn chuột, hưởng thụ thú vui đi săn. Nó thích nhất là nhìn con người tìm kiếm hi vọng sau đó lại lâm vào tuyệt vọng. Cảm xúc như vậy… ăn vào mới là mỹ vị nhất.
Nó liếm liếm miệng, đôi mắt to như chuông đồng loé lên một tia tàn nhẫn.
Dương Tam nổi giận, trước đây đều là cô ăn kẻ khác, chưa có ai dám ăn cô!
Chẳng qua cô chỉ ngủ say một ngàn năm, đám tiểu bối này lại không biết tên tuổi của cô.
Giao long ngay lập tức bị mỹ vị Từ Xuân Thâm hấp dẫn: “Bên này cùng có thức ăn ngon, ha ha ha, tốt, tốt lắm!”
Bất kể là nó không để Dương Tam vào mắt hay nhớ thương mỹ vị Từ Xuân Thâm thì con giao long này cũng đã phạm vào đại kỵ của Dương Tam, lúc này ngay cả sư phụ cô nói giúp thì cũng vô dụng.
Sắc mặt cô như bao phủ một tầng băng: “Còn chưa biết là ai sẽ ăn ai đâu.”
Cô hướng về nó nói ra lời này, trong đầu tính toán thế nào cũng phải làm một bữa tiệc giao long.
Giao long hiển nhiên cũng nổi giận, cười lạnh nói: “Không biết sống chết!”
Cái đuôi thật lớn mang theo uy thế của thiên quân vạn mã, trực tiếp muốn nện vào thuyền, đem thuyền chặt thành hai nửa - loại chuyện này nó đã làm không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là khi chiếc đuôi còn cách thuyền mười mét thì trực tiếp đụng phải một tấm chắn, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, giao long phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, chiếc đuôi bốc cháy, thậm chí còn tỏa ra mùi khét.
Dương Tam khẽ cong khóe môi, bay lên không trung, trực tiếp dừng trên lưng giao long.
Giao long liều mạng lắc mình, muốn ném Dương Tam vào biển.
Dương Tam rút kiếm gỗ đào từ trong không gian ra, hơi thở phát ra từ kiếm gỗ đào khiến thân thể giao long run lên, giống như gặp phải kẻ địch đáng sợ nhất. Con giao long này ít nhất cũng đã hơn một ngàn tuổi, kiếm gỗ đào bình thường chỉ có tác dụng gãi ngứa với nó. Nhưng kiếm gỗ đào của Dương Tam thì lại khác, nó là do Khoa Phụ thần trượng biến thành, tuyệt đối là khắc tinh của đại đa số yêu ma quỷ quái.
Dương Tam cầm lấy kiếm gỗ đào, trực tiếp xuyên thủng lớp vảy cứng như thép đâm vào cơ thể giao long.
Giao long phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, âm thanh kia khiến những người trên thuyền bất giác bịt kín lỗ tai, cửa kính trên thuyền bị vỡ nát, phải biết rằng tất cả đều là kính chống đạn, uy lực của nó không cần phải bàn cãi. Cùng lúc đó, các thiết bị điện trên thuyền cũng bị trục trặc, không thể hoạt động.
Giao long cường hãn, Dương Tam lại càng cường hãn hơn, mỗi lần vung kiếm đều chém vào tận xương của giao long. Nó muốn chạy trốn nhưng lại bị Dương Tam trực tiếp nhổ râu rồng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo