Sau một phút, Dương Tam thuận lợi giải quyết ba đĩa nho, Chu Kiến chỉ mới ăn một đĩa. Chu Kiến chắp tay, biểu đạt bản thân cảm thấy hổ thẹn cô.

Hắn xoa xoa quai hàm không còn cảm giác, hỏi: “Cô không thấy chua sao?”

Dương Tam bình tĩnh nói: “Vẫn ổn!”

Cô trực tiếp nuốt vào, không hề nhai nên đương nhiên là không cảm thấy chua, nếu không phải sợ làm mọi người kinh hãi, cô còn có thể há miệng nuốt một thùng nho.

Chu Kiến không tin, lấy mấy quả nho còn thừa trên bàn của cô cho vào miệng, sau đó chân mày hắn nhíu chặt - sao hắn lại cảm thấy nho này còn chua hơn nho của hắn nhỉ?

Hắn tâm phục khẩu phục, giơ ngón tay cái lên với Dương Tam: “Thật ra mất vị giác mất rồi đúng không!”

Dương Tam không để ý đến hắn, vui vẻ mang bột mì về.

Đội Đỏ thấy bọn họ không chút do dự chọn lấy bột mì, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Bọn họ vất vả thi đấu là vì cho rằng Đội Xanh cũng muốn lấy bật lửa, kết quả thì ngược lại, người ta hoàn toàn không hề muốn lấy bật lửa.

Trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác không thể giải thích được.

Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng chọn lấy bật lửa.

Trò chơi thứ hai chính là nhảy dây bắn tên, trong khi chơi không thể bị ngã và phải bắn trúng quả táo trên cây. Đội nào bắn trúng trước thì sẽ thắng.

Đội của Dương Tam cử ra Từ đại thần, còn đội bên kia là Điền Vũ Kha. Cuối cùng Từ đại thần vừa thong dong nhảy dây vừa bắn tên, không trượt một phát nào cắm thẳng vào quả táo, Đội Xanh thuận lợi lấy được gói muối.

Bóng người đẹp trai kia khiến tất cả các nữ nhân viên trong đoàn mê đắm không thôi.

Ngày thường Điền Vũ Kha cũng luyện tập bắn tên, nhưng vừa nhảy dây lại muốn bắn trúng đích thì thật sự quá khó khăn, cuối cùng cô ấy nhảy đến thở hồng hộc, đầu tóc rối loạn mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.

Thời điểm Điền Vũ Kha quay về mồ hôi nhễ nhại, Chu Kiến không nhịn được vỗ vai cô ấy: “Cô vất vả rồi!”

Khác với Điền Vũ Kha, Chu Kiến cảm thấy bản thân rất tỉnh táo. Hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy sắc mặt Dương Tam bình tĩnh, tư thái Từ Xuân Thâm thanh thản, hai người bọn họ đứng chung một chỗ trông vô cùng hài hòa, thậm chí còn mang đến cảm giác tương tự nhau.

Hắn sờ sờ cằm, thuận miệng nói: “Từ đại thần với Tiểu Dương ở chung một đội đúng là có điểm giống nhau.”

Không phải giống nhau ở vẻ bề ngoài, mà là khí chất có phần tương tự.

Phương Đồng Nguyệt vẫn luôn an tĩnh đột nhiên lên tiếng: “Là tướng phu thê phải không?”

Điền Vũ Kha biết rõ fan nữ của Từ Xuân Thâm hung hãn như thế nào, hiện tại đang trong chương trình, nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ chạy đến xé xác Dương Tam mất, vì thế cô ấy vội vàng nói:

“Đâu có! Rõ ràng là giống cha con hơn.”

Lúc này cô ấy cũng không rảnh lo có đắc tội Từ đại thần hay không, bảo vệ Dương Tam mới là quan trọng nhất.

Mọi người nghe được lời này đều nhịn không được bật cười thành tiếng.

Từ Xuân Thâm cũng không cảm thấy bản thân bị xuất phạm, có lẽ bởi vì trong mắt Từ Xuân Thâm, Dương Tam cũng trạc tuổi cháu gái anh, đôi lúc anh cảm thấy dường như mình là trưởng bối của cô vậy.

Trò chơi cuối cùng sẽ là Tỉnh Ninh Vi đấu với Phương Đồng Nguyệt, tên là hạ eo ngậm anh đào. Ngoài dự đoán, Phương Đồng Nguyệt dễ dàng thắng Tỉnh Ninh Vi - một người mẫu thường xuyên luyện tập yoga.

Cuối cùng vật tư của Đội Xanh gồm có: bột mì, muối cùng một thùng dầu, tất cả đều liên quan đến nấu ăn.

Người chủ trì chương trình - Lý Hi rung đùi đắc ý, buột miệng thốt ra lời nói thật lòng: “Mọi người đến đảo hoang để sinh tồn hay đến đây để ăn uống vậy?”

Anh ta thật sự không thể nhịn được nữa, không biết trong ba ngày tiếp theo đội này sẽ sinh tồn như thế nào. Sau khi phàn nàn, Lý Hi với tư cách là người chủ trì bắt đầu phân chia vật tư cho hai tổ.

Thời điểm lấy dao phay, anh ta không chú ý nên ngón tay trực tiếp bị cắt một đường, miệng vết thương có máu chảy ra.

Lý Hi ngơ ngác nhìn miệng vết thương, trong đầu không khỏi nhớ lại câu nói ban nãy của Dương Tam.

[Hôm nay anh có tai nạn đổ máu, nhưng may mắn là không nghiêm trọng.]

Trời ạ! có cần linh nghiệm như vậy không!

Những người khác cũng không quên nhanh như vậy, nhìn Lý Hi, lại nhìn sang Dương Tam - bọn họ sẽ không cho rằng Lý Hi vì muốn phối hợp với Dương Tam mà tự khiến bản thân bị thương.

Lý Hi dào dạt thành ý nói: “Ba ba! Cầu ba ba xem giúp tôi thêm lần nữa!”

Mọi người bị sự vô sỉ của anh ta làm cho nghẹn lời. Liêm sỉ của anh đâu? Bị rơi hết rồi sao?

Dương Tam nghiêm túc nhìn mặt anh ta, nói: “Anh có thể mua vé số.”

Lý Hi gật gật đầu, quyết định sau khi quay xong chương trình sẽ đi mua. Lúc này anh ta chẳng còn chút hoài nghi nào.

Trong lòng mọi người mắng Lý Hi là đồ không biết xấu hổ, đồng thời cũng hối hận vì sao bản thân không lên tiếng hỏi trước anh ta

Mặt mày đạo diễn Chu vô cùng hớn hở, có thêm tình tiết đại sư đoán đâu trúng đó, chương trình này nhất định sẽ rất hot.

Bởi vì Dương Tam đoán đâu trúng đó nên được mọi người tán thưởng một phen. Đối với chuyện này cô đã sớm tập mãi thành quen. Người xuất chúng như cô cũng giống như ngôi sao giữa bầu trời đêm, được người khác chú ý một chút cũng là chuyện bình thường.

Dù vậy, cô vẫn ngoan ngoãn tiếp tục quay chương trình, mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Bây giờ sắc trời đã tối, muốn vào rừng tìm nguyên liệu nấu ăn thật sự quá nguy hiểm, tổ chương trình liền cung cấp cần câu, để bọn họ tự câu cá làm bữa tối. Đương nhiên, cần câu cũng chỉ được sử dụng trong đêm nay mà thôi.

Từ Xuân Thâm phụ trách câu cá, Dương Tam cùng Tỉnh Ninh Vi phụ trách kiếm củi nhóm lửa. Đội khác có bật lửa nên việc nhóm lửa cực kỳ dễ dàng.

Tỉnh Ninh Vi nghiêm túc khom lưng nhặt đá và củi.

Dương Tam thấy vậy bèn hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

Tỉnh Ninh Vi hợp tình hợp lý đáp: “Chút nữa chúng ta có thể dùng đá đánh lửa.”

Dương Tam: “…”

Cô hiếm khi cảm thấy nghẹn họng.

“Không cần, cứ để tôi!” Vừa dứt lời cô liền lấy ra một tấm bùa hỏa ngục sau đó dán lên bó củi, một ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy lên. Ngọn lửa này còn rực rỡ hơn nhiều so với Đội Đỏ. Trong đêm đen, ngọn lửa bốc cháy hừng hực mang đến cảm giác tôn nghiêm khó nói thành lời.

Tỉnh Ninh Vi trợn mắt há mồm: “Tam ca! Về sau cô chính là Tam ca của tôi.”

Tam ca quá uy vũ và khí phách!

0.11378 sec| 2398.313 kb