Dương Tam thấy anh nhìn cô một cách chăm chú, liền nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ Xuân Thâm cân nhức nói: “Trên đầu cô nảy mầm.”

Dương Tam nghe vậy liền đưa tay sờ lên đầu - đâu có đâu, cô có sờ thấy mầm cây nào đâu nhỉ.

Từ góc độ của Từ Xuân Thâm có thể nhìn thấy tay Dương Tam xuyên qua mầm cây xanh biếc kia, phảng phất như chạm vào không khí, ngược lại mầm cây nhỏ kia như uốn cong, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay cô như đang trao tặng cô một nụ hôn.

Dương Tam sờ soạng trên đầu một lúc lâu, cô chắc chắn trên đầu của mình không có mầm cây nào cả. Nhưng cô cũng cho rằng Từ Xuân Thâm là loại người tùy ý bịa đặt nói dối đùa giỡn người khác như vậy.

Cô khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nó không có thực thể?

Dương Tam từ trong không gian lấy ra một cái kính chiếu yêu, chỉ cần là yêu quái một khi bị kính chiếu yêu chiếu vào chắc chắn sẽ hiện nguyên hình. Nhưng khi nhìn vào mặt gương sáng loáng, Dương Tam chỉ có thể nhìn thấy chính bản thân mình.

Từ khi có ký ức, Dương Tam đã không biết nguyên hình của bản thân là gì, cô lại càng không thể biến trở lại nguyên hình.

Cô đã từng hỏi qua sư phụ Trấn Nguyên Tử rốt cuộc nguyên hình của cô là gì.

Khi đó Trấn Nguyên Tử xoa xoa chòm râu, nói với cô vài lời vô cùng thấm thía:

“A Tam, bởi vì nguyên hình của con quá xấu xí, đến bản thân con còn bị nó dọa ngất đi. Do đó, ta đành phải nhờ Linh Bảo Thiên Tôn giúp con phong ấn nguyên hình, kẻo con mỗi lần biến về lại nguyên hình lại gặp ác mộng.”

Đương nhiên, Dương Tam không hề tin tưởng những gì sư phụ nói. Nhất định là do sư phụ biết cô ăn vụng nhân sâm ngàn năm tuổi quý giá của ông nên mới ghi hận trong lòng, ác ý phỉ báng cô.

Phát hiện bản thân thất thần, bất giác nhớ lại quá khứ, Dương Tam không khỏi có chút hoài niệm - tuy rằng đôi khi sư phụ không đáng tin, nhưng cô có thể sống thuận buồm xuôi gió sống đến tận bây giờ cũng đều là nhờ vào sự che chở của ông ấy.

Vừa hoài niệm, cô lại có chút oán giận.

Không phải cô chỉ nói đùa là muốn mở yến hội nhân sâm thôi sao? Thế mà lại bỏ mặc cô, đến tận bây giờ vẫn không thèm liên lạc lại, làm hại cô có nhà nhưng không thể về.

Dừng lại! Không thể tiếp tục suy nghĩ đến những chuyện này!

Dương Tam khôi phục tinh thần, thu kính chiếu yêu vào bên trong vòng tay không gian, đưa tay lên vuốt ve cằm, nhìn chằm chằm Từ Xuân Thâm.

“Làm sao vậy?”

Dương Tam nói: “Kính chiếu yêu cũng không thể nhìn ra đồ vật trên đầu tôi, cho nên…”

“Cho nên?”

“Nên đương nhiên là tôi phải nhìn qua đôi mắt của anh thôi.” Vẻ mặt Dương Tam đầy chính trực.

Giây tiếp theo, Từ Xuân Thâm trực tiếp bị cô đẩy ngã trên sô pha, Dương Tam ấn tay trên vai anh, hình thành tư thế cô trên anh dưới.

Từ Xuân Thâm có chút bất đắc dĩ: “Đừng nháo!”

Giọng điệu Dương Tam giống như đang dỗ dành trẻ con: “Anh kiên nhẫn chút nha, chờ tôi kiểm tra xong nhất định sẽ buông anh ra.”

Tính theo tuổi tác, cô liền xem Từ Xuân Thâm giống như một đứa trẻ vậy.

Từ Xuân Thâm cảm thấy may mắn vì hiện tại đang ở trong mơ, nếu là hiện thực, một khi bị người khác thấy anh bị một cô gái đẩy ngã thì thanh danh của anh xem như mất sạch.

Gương mặt Dương Tam cách anh rất gần, gần đến mức anh có thể đếm được số lông mi trên mặt cô. Anh theo bản năng muốn quay đầu, lại khiến Dương Tam bất mãn hừ nhẹ một tiếng:

“Từ từ! Tôi còn chưa kiểm tra xong đâu nhé.”

Anh và cô buộc phải mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau, bất tri bất giác chăm chú nhìn cô.

Ngũ quan của cô tú lệ thanh nhã, khi dung hợp lại càng trở nên mỹ lệ, tạo nên hình ảnh cảnh đẹp ý vui. Nhưng đôi mắt cô mới mang đến ấn tượng sâu sắc nhất, đôi mắt trong suốt ấy có màu xanh biếc, nhìn vào như thấy được sắc xuân ở Tây Hồ, long lanh ướt át. Nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, chỉ là cảm giác lạnh lẽo như ẩn như hiện ấy đã bị đôi mắt hình trăng non kia che lấp.

Không biết qua bao lâu, Dương Tam buông tay ra, buồn rầu nhíu mày: “Vẫn không nhìn thấy gì cả.”

Thật là kỳ quái.

Đây là lần đầu tiên Dương Tam gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, đối với mầm cây mà Từ Xuân Thâm nhắc đến cô vẫn luôn canh cánh trong lòng. Trước tiên cô vẫn nên xác định xem trong mơ chỉ có mỗi Từ Xuân Thâm nhìn thấy, hay bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy.

Trong lòng Dương Tam vừa động, liền trực tiếp rời khỏi giấc mộng của Từ Xuân Thâm.

Ánh mắt Từ Xuân Thâm rủ xuống - một người có thể xuất thần nhập hóa đi vào trong giấc mơ của anh, lẽ ra anh nên đề phòng mới đúng. Nhưng đối với Dương Tam, anh chưa từng có cảm giác lo lắng. Là vì cô quá chính trực hay là vì cô mang đến cho người khác cảm giác đáng tin cậy không thể giải thích được?

Có lẽ khi trở về, anh nên tìm lão đạo trưởng kia hỏi một chút.

Dương Tam tiến vào giấc mộng của Tiểu Kim.

Trong giấc mơ ấy là biển lớn vô tận, hai bên có vách đá dựng đứng, dòng nước đổ xuống ầm ầm, Dương Tam liếc mắt một cái liền nhìn thấy Long Môn nhỏ hẹp và cùng với Tiểu Kim đang cố gắng nhảy qua.

Cá chép vượt Long Môn.

Không nghĩ đến Tiểu Kim lại có mộng tưởng như vậy.

Một lần, hai lần, ba lần…

Tiểu Kim lần lượt thất bại nhưng lại chưa từng từ bỏ.

Dương Tam đứng phía trên gợn nước, lẳng lặng quan sát khung cảnh trước mắt, cũng không đến quấy rầy nó.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Kim thương tích đầy mình cuối cùng cũng vượt qua Long Môn, đầu nó mọc ra long giác, vảy rồng trên người sáng lấp lánh như như hoàng kim, đuôi rồng khổng lồ đánh sóng nước, tạo thành lốc xoáy.

“Không tồi.” Dương Tam bước đi trên mặt nước như giẫm trên đất bằng, thong thả ung dung bước đến trước mặt Tiểu Kim.

Tiểu Kim nhìn thấy cô bèn nở nụ cười xán lạn: “Đại nhân đến đây để tạm biệt tôi sao? Ngài thấy rồi phải không? Tôi đã thành công vượt qua Long Môn.”

Dương Tam vô cùng tàn nhẫn đánh vỡ mộng tưởng của nó: “Để ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi hiện đang nằm mơ.”

Nét cười trên mặt Tiểu Kim cứng lại, gục đầu xuống: “Hóa ra là mơ! Tôi vẫn đang tự hỏi làm thế nào mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy?”

Một ngàn năm rồi, chưa từng có con cá nào thành công vượt qua Long Môn cả.

Dương Tam liếc mắt nhìn nó, nói: “Có tiền đồ một chút được hay không, hiện tại số lượng rồng nhiều như vậy, trừ bỏ mấy huyết mạch trực hệ của Long Vương, những người khác dễ dàng có được đất phong hay sao? Đi theo ta lăn lộn chẳng lẽ tiền đồ kém hơn khi trở thành rồng hay sao?”

0.09518 sec| 2399.547 kb