Dưỡng tiểu quỷ rất dễ xuất hiện tình huống những tiểu quỷ không nghe lời, phản phệ lại chủ nhân. Có lẽ chính vì vậy mà Phương Đồng Nguyệt mới quyết định dùng chính con ruột của mình luyện chế thành tiểu quỷ, có tầng quan hệ huyết mạch này, cô ta không chỉ có thể khống chế tốt hơn, mà pháp lực của tiểu quỷ cũng sẽ càng cao thâm - bị chính mẹ đẻ luyện chế, hận ý có thể chuyển biến thành pháp lực. Sau khi dưỡng tiểu quỷ kia, Phương Đồng Nguyệt mới có thể cá mặn xoay người trong giới giải trí. Nhìn bộ dáng của tiểu quỷ kia, hẳn là trên tay nó đã có vài mạng người, nếu không cũng chẳng thể lớn nhanh đến vậy, nhìn qua trông giống như một đứa bé bốn năm tuổi.
Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Sau khi Dương Tam nuốt tiểu quỷ kia vào bụng, hậu quả phản phệ thế nào cô cũng không nắm rõ.
Chỉ là… Dương Tam khẽ nhíu mày. Phương Đồng Nguyệt không thể nào có bản lĩnh luyện chế tiểu quỷ, hẳn là được người khác trợ giúp.
Dương Tam đặt điện thoại di động xuống, mặc kệ chuyện của Phương Đồng Nguyệt. Trong mắt cô, Phương Đồng Nguyệt đã là người chết rồi.
Cơm nước gần xong thì đạo diễn Chu tiến vào, nhìn thần thái của Dương Tam, hắn biết cô rất hài lòng với bữa cơm này, một lời hai ý nói:
“Nhà hàng này không tồi đúng không?”
Dương Tam liếc mắt nhìn hắn: “Ông hút thuốc cũng đủ lâu đấy!” Ít nhất cũng gần một tiếng đồng hồ.
Đạo diễn Chu nghiêm trang đáp: “Không phải tôi sợ mùi khói thuốc ảnh hưởng đến mọi người nên mới ở ngoài hóng gió trong chốc lát hay sao.”
Dương Tam gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự không thích mùi khói.”
Sau bữa tối, Ngô La cùng Dương Tam tiến hành các thủ tục chuyển quyền sở hữu căn nhà sang tên Dương Tam, thuận đường đưa Dương Tam sang nhà mới xem qua một chút. Căn phòng được quét tước rất sạch sẽ không tỳ vết, đầy đủ nội thất khiến cô vô cùng hài lòng.
Trong lúc cao hứng, cô liền tặng thêm cho Ngô La mấy tấm phù chú. Đối với cô mà nói, phù chú này chỉ đáng mấy đồng tiền, đổi một căn nhà lớn như vậy không hề lỗ chút nào.
Sau khi xem qua căn nhà lớn này, cô càng không thể chịu được chỗ ở nhỏ hẹp bên kia.
Ngày hôm sau, Dương Tam liền gọi điện cho tiểu đệ Doãn Văn Giác, bảo cậu ta qua giúp cô chuyển nhà.
Doãn Văn Giác tung ta tung tăng dẫn theo mấy vệ sĩ đến làm cu li, còn cậu ta ở một bên nói chuyện phiếm với Dương Tam.
“Lão đại, sao đột nhiên cô lại nuôi dưỡng một con gấu ngựa thế này?” Doãn Văn Giác tò mò hỏi, cậu ta chưa từng gặp qua con gấu ngựa nào giống con người như Tiểu Hắc, nó còn có thể chơi Rubik, tự bật nắp uống Coca. Mặc dù cậu ta rất tôn trọng lão đại nhưng cũng không nhịn được muốn chửi bậy vài câu, lão đại đặt cái tên Tiểu Hắc này cũng quá qua loa đi mất.
Dương Tam nhìn mấy vệ sĩ đang thu dọn hành lý dưới đất chuyển ra bên ngoài. Vật dụng của cô không nhiều lắm, chắc khoảng một hai chuyến là dọn xong. Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Tiểu Hắc xem như là một nửa đệ tử của tôi đi.”
Doãn Văn Giác ủy khuất: “Lão đại, lúc trước cô còn nói tôi tư chất kém, có cho tiền cũng không nhận.”
Kết quả cô lại nhận một con gấu ngựa làm đệ tử, tư chất cậu ta có kém cũng không thể kém hơn một con gấu ngựa, đúng không?
Dương Tam khẽ nâng cầm, ánh mắt quét qua. Tiểu Hắc lập tức buông bỏ khối Rubik - món đồ chơi nó yêu thích nhất, dùng tay gấu to dày nắm lấy cây bút, chấm một chút chu sa, vẽ bùa lên tấm giấy vàng, nó đang vẽ một cái phù chú gọi mưa.
Doãn Văn Giác: Chết tiệt! Một con gấu ngựa thế mà có thể vẽ được phù chú!
Sau khi hoàn thành tấm phù chú, Tiểu Hắc tung tăng chạy đến trước mặt Dương Tam, ánh mắt nhìn Doãn Văn Giác ẩn chứa một tia khinh bỉ.
Giây tiếp theo, đỉnh đầu Doãn Văn Giác bất chợt xuất hiện một đám mây đen sau đó là một trận mưa nhỏ; tuy rằng mưa chỉ rơi một vài giây liền ngừng, nhưng là trận mưa hàng thật giá thật đấy!
Doãn Văn Giác nghẹn họng nhìn trân trối, một vạn câu chửi thề cũng không thể hình dung được tâm trạng của anh ta ngay lúc này.
Một con gấu ngựa không chỉ có thể vẽ bùa, mà còn vẽ thành công đến vậy…
Trong đầu cậu ta hiện ra một câu: Người không bằng gấu ngựa à!
Quả nhiên là gấu ngựa do lão đại nuôi!
Doãn Văn Giác ho khan một tiếng, da mặt dày bắt tay với người anh em tốt Tiểu Hắc: “Hắc ca này, chúng ta đều là tiểu đệ của lão đại, nên hãy chung sống hoà thuận với nhau nhé. Nhà tôi có mật ong rừng rất ngon, cậu có muốn nếm thử không?”
Tiểu Hắc có chút rụt rè khẽ gật đầu, nó còn cầm một cái ipad, click mở một folder, nhấn vào ảnh chụp hũ thủy tinh mật đào, ẩn ý vô cùng rõ ràng.
Khóe miệng Doãn Văn Giác giật giật: Một con gấu ngựa lại có thể sử dụng Ipad!
Bất quá nghĩ đến con gấu ngựa này có thể vẽ bùa, đúng thật là có chút tác dụng, vậy thì sử dụng Ipad cũng chẳng là gì cả, đúng không?
Một người một gấu cứ như vậy ở một bên bồi dưỡng tình cảm. Bản thân Doãn Văn Giác nói rất nhiều, khiến một con gấu ngựa tuy không thể nói chuyện phiếm với anh ta cũng có thể hóng chuyện đến mặt mày vô cùng hớn hở. Những vệ sĩ kia đã sớm quen với những hành vi tăng động của thiếu gia nhà mình, liền xem như không thấy gì.
Tiểu Kim liếc nhìn Doãn Văn Giác với ánh mắt tràn đầy khinh thường: Đây là nhân loại có liêm sỉ thấp nhất mà nó từng gặp!
Rất nhanh hành lý của Dương Tam đã được chuyển vào trong xe, chẳng qua lúc trước cô đã ký hợp đồng một năm với Vạn Vân Phỉ, tiền thuê nhà mỗi tháng với cô giờ chỉ là mưa bụi, bởi vậy cô vẫn tạm thời tiếp tục thuê căn nhà này.
Thời điểm Tiểu Hắc ra ngoài vẫn phải ngụy trang kín mít. Lúc trước, Dương Tam đã nói với nó, chờ khi nào có thể hóa thành hình người thì không cần phiền toái như vậy. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, Tiểu Hắc vẫn luôn nỗ lực hết sức.
Dương Tam cũng không nỡ đả kích sự tích cực của nó: Tuy là nói như vậy nhưng nếu không có cơ duyên, muốn hóa thành hình người cũng phải mất đến năm trăm năm nữa. Chờ đến khi tu vi của Tiểu Hắc tăng lên thì nó cũng thể dùng chút thủ thuật che mắt.
Trong quá trình chuyển nhà, Dương Tam vô cùng rảnh rỗi phủi tay làm bà chủ. Cô chưa từng giấu giếm việc chuyển nhà, hơn nữa Doãn Văn Giác còn bày ra thế trận rất lớn nên một ít hàng xóm đều biết toà nhà này có người mới dọn vào, lại còn có hậu đài rất lớn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo