Trong khoản thời gian đó lại náo ra một hồi chê cười, Tiểu Hắc vốn là một chú gấu ngựa hoang sống trên cô đảo, theo lý mà nói thì không nên mang đi. Tổ chương trình vốn muốn để nó lại, nhưng nó lại ôm chặt đùi Dương Tam, chỉ muốn đi theo cô.
Dương Tam không biết xấu hổ qua cầu rút ván: “Ngươi không thể đánh thắng ta, lại ăn rất nhiều, mang theo ngươi về làm gì cơ chứ?”
Tiểu Hắc bắt đầu bán manh làm nũng.
Dương Tam vẫn lãnh khốc vô tình như cũ, hoàn toàn không chút dao động.
Hai ngày nay, đạo diễn Chu và Tiểu Hắc đã kết thành tình hữu nghị, nhịn không được cầu tình giúp nó: “Hay là cô mang theo nó theo đi, dù sao cũng là nó tự nguyện.”
Dương Tam khí phách hùng hồn đáp lại: “Tôi nuôi không nổi.” Gấu ngựa ăn không ít đâu! Ở nơi rừng rậm nó còn có thể tự lực cánh sinh, đến thành phố thì cô có thể nuôi nó được bao lâu? Dương Tam không muốn bản thân phải vất vả.
Đạo diễn Chu giải quyết dứt khoát: “Tôi nuôi nó giúp cô.”
Dương Tam bất đắc dĩ nói: “Vậy thì được.”
Cứ thế cô có thêm một tiểu đệ.
Vào bữa sáng, Tỉnh Ninh Vi cầm điện thoại di động, vừa ăn bánh mỳ nướng vừa lướt weibo, càng lướt weibo càng nhíu mày.
Điền Vũ Kha trêu ghẹo nói: “Có người bôi đen cô à?”
Bất luận là minh tinh như thế nào, cũng sẽ có anti fan.
Tỉnh Ninh Vi lắc đầu, đưa điện thoại di động cho Điền Vũ Kha xem, nói: “Cô xem, lúc này mà Phương Đồng Nguyệt vẫn không quên thể hiện bản thân.” No 1 hot search bảng giải trí là “Phương Đồng Nguyệt vào bệnh viện”, nội dung bài viết chủ yếu ca ngợi Phương Đồng Nguyệt cố gắng chịu đựng để quay chương trình, mãi đến khi bệnh tình chuyển biến nghiêm trọng, không thể không vào bệnh viện, không phụ danh hiệu tam nương liều mạng mà mọi người tung hô.
Bình luận bên dưới đều bày tỏ sự đau lòng đối với Phương Đồng Nguyệt, ngoài ra còn khen cô ta chuyên nghiệp, thuận tiện chê bai các tiểu hoa khác.
Dương Tam liếc mắt một cái, tiếp tục phết một lớp mứt việt quất thật dày lên trên bánh mỳ nướng.
Lý Hi cùng Từ Xuân Thâm cầm khay đi đến, cười hỏi: “Mọi người đang thảo luận chuyện gì đấy, chúng tôi có thể cùng tham gia hay không?”
Lý Hi chủ yếu là muốn xây dựng quan hệ với Dương Tam.
Đương nhiên Điền Vũ Kha không thể nào nói trắng ra là bọn họ đang nói về Phương Đồng Nguyệt, bèn tùy ý thay đổi đề tài:
“Chúng tôi đang hỏi Weibo của Tam ca, muốn kết bạn với cô ấy.”
Dương Tam bình tĩnh nói: “Trẫm chẳng có giang sơn.”
Đám người Tỉnh Ninh Vi: “…”
Từ Xuân Thâm lấy điện thoại ra tìm kiếm: “Đây là Weibo của cô phải không?” Hiển nhiên rất nhanh anh đã chú ý.
Những người khác cũng khôi phục tinh thần, nhanh chóng tìm kiếm. Sau khi nhìn thấy ảnh đại diện, bọn họ không chút nghi ngờ nhanh chóng xác định đây chính là tài khoản của Dương Tam, bởi vì chỉ có cô mới có thể vẽ ra những hình ảnh quỷ dị như vậy.
Lý Hi hỏi: “Tam ca, weibo duy nhất mà cô theo dõi [Là cẩm lý không phải cá vàng] là bạn của cô à?”
Dương Tam nói: “Mọi người có thể theo dõi weibo của hắn, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm có thể chia sẻ weibo, như vậy có thể mang đến vận may.”
Cô dừng lại một chút, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Chẳng qua vận thế của mỗi một người đều có hạn, nếu muốn gia tăng vận thế, biện pháp tốt nhất là nên hành thiện tích đức.”
Nếu người khác nói lời này, Lý Hi khẳng định sẽ không tin, nhưng nếu xuất phát từ miệng của Dương Tam thì đó chính là chân lý nha!
Bọn họ sôi nổi theo dõi Weibo của Tiểu Kim, trong lòng quyết định khi nào trở về sẽ tham gia quyên góp, ủng hộ từ thiện gì đó, ngẫu nhiên làm thêm một chút việc thiện cũng tốt.
Dương Tam tiếp tục cúi đầu ăn sáng.
Chờ sau khi ăn uống no đủ, mọi người trở về phòng riêng của mình, chờ thuyền quay về đất liền.
Dương Tam đả tọa, tiếp tục hấp thụ khối đá màu lam kia. Tiểu Hắc ở bên kia gặm mía mà đầu bếp cho nó.
Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Tam vẫy vẫy tay áo, cửa tự động mở ra. Chuyên viên trang điểm Trịnh Trân tiến vào, vẻ mặt câu nệ.
Cánh cửa một lần nữa đóng lại, tiếng động này khiến trong lòng Trịnh Trân nhảy dựng lên.
Cô ta lấy ra một cái USB, nói: “Hôm trước Phương Đồng Nguyệt chạy đến chất vấn tôi, hỏi tôi tại sao đã nhận tiền của cô ta nhưng lại không làm gì cả, tôi đã ghi hình và ghi âm nội dung cuộc trò chuyện tất cả đều ở trong chiếc USB này.”
Ở tổ tiết mục mấy ngày cũng đủ giúp Trịnh Trân nhìn rõ bản lĩnh làm mưa làm gió của Dương Tam, nên ở trước mặt cô liền ngoan ngoãn giống như chim cút, căn bản không dám giở trò tâm cơ nào.
Dương Tam nhận lấy USB: “Làm không tồi.” Nhận thấy Trịnh Trân vẫn bất an như cũ, cô mở miệng:
“Về sau Phương Đồng Nguyệt sẽ không còn gì cả, cô không cần lo lắng đâu.”
Dưỡng tiểu quỷ sẽ bị phản phệ, việc Phương Đồng Nguyệt sinh bệnh chỉ mới bắt đầu mà thôi, chỉ sợ sau này cô ta sẽ không còn sức lực đi tìm Trịnh Trân.
Trịnh Trân nghe vậy gương mặt lộ ra chút vui mừng, sau khi cúi chào Dương Tam liền rời đi.
Nửa giờ sau, tàu chính thức xuất phát.
Điền Vũ Kha qua phòng Dương Tam, hỏi cô có muốn đi xem Mê Vực hay không. Tổ chương trình chuẩn bị ghi hình màn sương trắng kia từ phía xa, đây cũng là một mánh khoé thu hút người xem.
Dương Tam nhàn rỗi liền mở cửa sổ ra ngắm nhìn, tầm nhìn của căn phòng này không tồi, Điền Vũ Kha cùng Tỉnh Ninh Vi còn mang theo ống nhòm qua đây.
Khoảng chín giờ sáng, Dương Tam nhìn thấy Mê Vực. Nhìn từ xa chỉ thấy bên kia là một mảnh trắng xóa, khiến người khác cảm thấy có chút quỷ mị, ngay cả Dương Tam cũng nhìn thấu được màn sương trắng kia cổ quái vô cùng.
Tổ chương trình đặc biệt quay một đoạn video dài khoảng mười phút mới hài lòng chuyển hướng rời đi. Tuy rằng bọn họ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ nhưng cũng không muốn đi tìm đường chết.
Con thuyền dự định đi tiếp theo lộ tuyến ban đầu, Dương Tam bị mọi người lôi kéo chơi mạt chược, một mình thắng ba khiến tinh thần cô vô cùng sảng khoái.
Tỉnh Ninh Vi đang muốn chụp một bức ảnh chơi mạt chược đăng lên Weibo, phát hiện di động không có sóng, cô oán giận nói: “Tín hiệu ở đây cũng kém quá đi.”
Dương Tam đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhận thấy bên dưới có một cỗ yêu khí cường đại đang vọt lên với tốc độ nhanh chóng, sắc mặt cô biến đổi, từ trong tay áo lấy ra mấy tấm phù chú trực tiếp dán lên mặt đất, giúp thân thuyền đao thương bất nhập.
Phanh một tiếng… Có thứ gì đó vừa đụng vào còn thuyền, phù chú lấp loé kim quang, cùng lúc đó, màn sương trắng giống như thủy triều ồ ạt lao đến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo