Điền Vũ Kha tự nhận bản thân hiểu biết về Dương Tam nhiều hơn những người khác, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cô ấy mới phát hiện bản thân cũng chỉ biết một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi. Dương Tam lợi hại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô ấy.
“Trời ạ!” Chu Kiến cũng trợn mắt há hốc mồm, sau đó bi phẫn nói: “Đây là gian lận.”
Lý Hi lại nói: “Tờ giấy kia không nằm trong danh mục đồ vật cấm mang theo, nên cô ấy không gian lận.”
Không phải vì anh ta được Dương Tam xem tướng mà giúp đỡ cô đâu nhé! Anh là một người rất có nguyên tắc! Trong lòng Lý Hi có một trực giác rằng chương trình này hot không phải bởi vì Từ Xuân Thâm, mà là vì Dương Tam.
Điền Vũ Kha vô cùng chân thành cảm thán một câu: “Tôi muốn cùng đội với cô ấy!”
Chu Kiến cũng nhịn không được gật đầu phụ họa.
Bên kia, Dương Tam hỏi Tỉnh Ninh Vi: “Tại sao cô lại gọi ta là Tam ca mà không phải là Tam tỷ?”
Tỉnh Ninh Vi hùng hồn đầy lý lẽ đáp lại: “Bởi vì Tam ca nghe sẽ càng
khí phách hơn! Hơn nữa trong nhà tôi đã có một Tam tỷ rồi.”
Ở nhà cô ấy đứng hàng thứ tư.
Dương Tam xem như miễn cưỡng tiếp nhận lý do này: “Vậy thì gọi Tam ca cũng được.”
“Vậy Tam ca ngồi đi, nhiệm vụ thêm củi cứ giao cho tôi, đừng để khói bay vào người.”
Tỉnh Ninh Vi nịnh nọt quá mức lộ liễu, không hề để ý đến bản thân mình cũng là một đại minh tinh. Trên thực tế, cô ấy vẫn luôn xem bản thân là một người bình thường, cũng theo đuổi thần tượng, không hề kiêu ngạo. Tuy rằng trong giới giải trí có không ít người gọi cô ấy là ngốc tỷ nhưng cũng nhờ vậy mà Tỉnh Ninh Vi có thể thuận lợi mọi bề. Tuy mọi người đều cười nhạo cô ấy có chút ngốc nhưng trong tiềm thức vẫn thích giao tiếp với những người chân thành hơn.
Khi Từ Xuân Thâm xách theo vài con cá trở về, liền trông thấy dáng vẻ Tỉnh Ninh Vi không khác gì một tùy tùng nhỏ, anh không khỏi nhíu mày nghi hoặc - Dương Tam lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa phải không?
Tỉnh Ninh Vi nhìn thấy thu hoạch trên tay Từ Xuân Thâm, hai mắt sáng rực lên: “Đại thần thật lợi hại, còn chưa đến một giờ đã câu được nhiều cá như vậy.”
Tổ chương trình chỉ cung cấp một cái nồi, không có chậu, Từ Xuân Thâm liền dùng nồi để đựng cá. Ngoài ba con cá ra, còn có vài con sò biển rất lớn, mỗi con đều to bằng nắm tay.
Vẻ mặt Tỉnh Ninh Vi có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc nơi này không có tỏi, nếu không thì đã có thể làm món sò biển chưng tỏi băm.”
Từ Xuân Thâm trầm ngâm nói: “Lúc tôi trở về có đi qua bìa rừng, nhìn thấy một vài cây ngô thù du*, để tôi đi hái một ít về làm gia vị.”
*Ngô thù du là cây thuốc mọc tự nhiên ở một số tỉnh phía Bắc nước ta nhưng số lượng còn khá hạn chế. Loài cây này tên khoa học là: Evodia rutaecarpa, thuộc họ Cam: Rutaceae. Ngoài tên này, cây còn có các tên khác như: ngô thù, thù du, ngô vu, xà lạp…
Cây ngô thù du có vị cay nồng, có thể dùng thay thế cho ớt.
Tỉnh Ninh Vi cảm khái một câu: “Đại thần thật đúng là người hiểu biết sâu rộng.”
Bản thân cô ấy nhiều nhất chỉ có thể nhận biết mấy loại gia vị thông thường như ớt, tỏi…
Từ Xuân Thâm nói: “Chỉ là có chút hiểu biết về thực vật.”
Dương Tam có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh. Bây giờ là buổi tối, trời tối đen như mực, nếu là cô thì không cần phải nói, nhưng trong hoàn cảnh này Từ Xuân Thâm lại có thể phát hiện và phân biệt các loại thực vật thì thật đúng là không tồi.
Trong lúc Từ Xuân Thâm đi hái vài nhánh ngô thù du, Dương Tam và Tỉnh Ninh Vi phụ trách công việc làm sạch cá và sò biển. Vì không có dao phay nên việc này có chút khó khăn.
Tỉnh Ninh Vi mang dáng vẻ bất chấp tất cả: “Hay là chúng ta dùng tay mở nó ra?”
Nghe vậy khóe miệng Dương Tam giật giật: “Đừng, nếu dùng tay sẽ khiến gan cá vỡ ra.”
Nếu làm vậy thì cô tuyệt đối sẽ không ăn.
Sau đó lại suy nghĩ trong chốc lát, liền nói: “Chờ tôi một chút.”
Dương Tam bắt đầu tìm một khối đá cứng, chuẩn bị chạm khắc thành một con dao nấu ăn. Cuối cùng cô thật sự tìm được một khối đá thạch anh nặng khoảng hai trăm cân.
Đối với Dương Tam mà nói, hai trăm cân cũng không tính là nặng.
VJ phụ trách quay phim Dương Tam - Tiểu Trương không nhịn được cho cô chút ý kiến: “Không bằng cô tìm khối đá nào nhỏ hơn một chút, khối đá to như vậy làm thế nào có thể mang về?”
Vừa dứt lời, Dương Tam thân hình mảnh khảnh trực tiếp nhấc khối đá thạch anh nặng khoảng 200 cân kia lên, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng tựa hồ như đang cầm món đồ chỉ nặng khoảng hai ba cân.
Những người chứng kiến cảnh này không khỏi phát ngốc.
“Rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu sức lực vậy!” Một người trong số đó không nhịn được lên tiếng, những người khác đều gật đầu đồng ý, trong lòng lặng lẽ đặt cho Dương Tam biệt danh cô gái lực sĩ.
Dương Tam thần sắc thoải mái khiêng khối đá thạch anh về căn cứ của đội mình.
Tỉnh Ninh Vi nói: “Trời ạ! Cô mang thứ này về để làm ghế dựa sao?” Cô ấy vừa rửa sạch sò biển, dùng đá cạo sạch vảy cá, bây giờ chỉ cần dùng dao mổ bụng cá nữa là được.
Trong rừng có một dòng suối nhỏ, lúc nãy Từ Xuân Thâm đi ngắt vài nhánh ngô thù du còn tiện tay dùng thân cây trúc đựng nước mang về.
Dương Tam đối với Tỉnh Ninh Vi vô cùng kiên nhẫn, cô lắc đầu: “Không phải, tôi mang cái này về định mài thành dao, thuận tiện làm thêm bộ chén đũa.”
Cô bổ sung thêm: “Không chỉ có đá, vỏ trai, xương thú cũng đều có thể dùng để làm dao.”
Tỉnh Ninh Vi tỏ vẻ đã hiểu, nhưng thời buổi này mấy ai có được tay nghề như vậy, nếu có thì chắc hẳn cũng đã lớn tuổi lắm rồi!
Lý Hi đứng từ xa quan sát, cảm thấy đội bọn họ sắp làm ra chuyện gì đó bèn lặng lẽ chạy đến xem náo nhiệt, còn nhìn chằm chằm khối đá Dương Tam mang về.
Vừa nãy anh ta nhìn thấy Dương Tam khiêng khối đá này trông rất nhẹ nhàng liền nghĩ rằng khối đá cũng không nặng như vẻ bề ngoài.
Cô sử dụng dao phay mà chương trình cung cấp bắt đầu chạm khắc.
Cách đó không xa, Phương Đồng Nguyệt nhìn thấy một màn này liền không khỏi cười nhạo một tiếng:
“Cô ta không sợ làm hỏng con dao phay duy nhất mà tổ chương trình đã phát à? Làm thế nào Từ đại thần có thể để cô ta hành động bừa bãi như vậy?”
Phương Đồng Nguyệt cảm thấy sở dĩ Tiểu Nùng xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến Dương Tam, nên càng oán hận Dương Tam hơn.
Điền Vũ Kha nói chư chém đinh chặt sắt: “Tôi tin tưởng Tam ca.”
Cô ấy cũng giống cô bạn tốt Tỉnh Ninh Vi, gọi Dương Tam là Tam ca.
Chu Kiến gật đầu như gà mổ thóc: “Không sai! Đối với Tam ca thì mấy chuyện này không thành vấn đề.” Cảnh tượng nhóm lửa vừa rồi đã để lại cho hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, khiến hắn không tự giác tín nhiệm Dương Tam nhiều hơn.
Cameraman cũng lia máy quay về phía Dương Tam.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo