Đương nhiên, chỉ là chút phấn hoa Phong Tín Tử không có khả năng khiến Dương Tam bị dị ứng. Ngay cả yêu quái vừa biến thành hình người không bao lâu như Tiểu Kim còn chẳng sợ thứ này, huống chi là cô.
Tuy rằng chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng Dương Tam cũng chẳng phải yêu quái vừa xuống nhân gian ngày một ngày hai, sao có thể không biết là có người động tay động chân, nếu không thì đang yên lành đang lành tại sao trong phấn trang điểm lại có phấn hoa Phong Tín Tử.
Chuyên viên trang điểm mặc váy - Tiểu Triệu lên tiếng nhắc nhở: “Cô còn chưa dưỡng ẩm da cho cô ấy, sao có thể trực tiếp thoa phấn cơ chứ?”
Chuyên viên trang điểm có gương mặt trái xoan - Tiểu Trịnh hơi ngẩn ra, ngượng ngùng cười nói: “Suýt chút nữa thì tôi quên mất.”
Dương Tam nhìn Tiểu Trịnh, hỏi cô ta: “Ngày tháng năm sinh của cô là bao nhiêu?”
Tiểu Trịnh hỏi lại: “Sao đột nhiên cô lại hỏi cái này?”
Dương Tam nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt cong cong, thoạt nhìn cực kỳ vô tội: “Tôi nhìn cô rất thuận mắt nên sẽ xem miễn phí cho cô một quẻ.”
Tiểu Trịnh và Tiểu Triệu đều là nhân viên của tổ chương trình, ngày hôm qua cũng đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh đoán đâu trúng đó của cô. Tiểu Trịnh bất giác trở nên hưng phấn, lập tức nói ra ngày tháng năm sinh của bản thân.
Nếu nhìn tướng mạo Dương Tam chỉ có thể đoán được đại khái vận số trong tương lai gần sẽ như thế nào. Muốn biết tỉ mỉ hơn thì phải bấm đốt ngón tay.
Ngón tay Dương Tam di chuyển không ngừng khiến người xem hoa mắt, bầu không khí cũng bị ảnh hưởng bất giác trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Dương Tam nghiêm túc nói: “Năm tám tuổi cô từng trải qua một kiếp nạn sinh tử, suýt chút nữa thì không qua khỏi.”
Tiểu Trịnh hơi há mồm, khiếp sợ nhìn Dương Tam: Lúc cô ta tám tuổi đã từng gặp tai nạn xe cộ ở cổng trường, suýt chút nữa không thể vượt qua, thậm chí đến bây giờ chân phải vẫn còn lưu lại vết sẹo lúc ấy.
“Năm cô mười hai tuổi gia đình cô phát sinh biến cố lớn, ảnh hưởng rất nhiều đến cô.”
Tiểu Trịnh không nhịn được gật đầu: Khi đó mẹ cô ta có người khác ở bên ngoài, ly hôn với ba cô ta, sau khi hai người ly hôn thì cô ta chuyển đến sống với mẹ.
“Năm học cao trung cô từng chen chân vào tình cảm của người khác.”
“Khi cô hai mươi tuổi từng có nạn đào hoa, hơn nữa còn là đàn ông đã có vợ.”
“Năm hai mươi ba tuổi, công việc có biến động lớn.”
“Bắt đầu từ năm ngoái cô có thêm những khoản tiền bất chính.”
Mỗi câu mỗi chữ của Dương Tam đều như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm cô ta. Dù thế nào Trịnh Trân cũng không nghĩ đến quá khứ bản thân khổ công giấu diếm lại bị Dương Tam vạch trần ngay trước mặt người khác, cả người như bị lột sạch dưới ánh nắng mặt trời.
Thân thể cô ta khẽ phát run, đôi môi run rẩy:
“Đủ rồi! Không cần nói nữa!”
Dương Tam nhếch môi: “Khẩn trương như vậy làm gì, tôi còn chưa nói hết đâu.”
Thật ra cuộc sống của Tiểu Trịnh không phải hoàn toàn sai, cũng chẳng làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng đây không phải chuyện cô cần quan tâm. Chỉ cần cô ta can đảm dám cùng người khác tính kế cô thì cũng đủ để Dương Tam mang thù.
Không sai, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy! Rất dễ mang thù!
Quan trọng nhất chính là tay cô bị rút gân - nguyên nhân là vì xem bói cho cô ta!
Đôi mắt như trăng non của Dương Tam khẽ nheo lại, không giận mà uy: “Cô còn không thành thật khai ra! Hay là muốn tôi tiếp tục giúp cô bói ra những thị phi khác?”
Thân mình Trịnh Trân lung lay như sắp sụp đổ, hốc mắt rưng rưng, dáng vẻ không khác gì tiểu đáng thương bị ức hiếp: “Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả.”
Nếu tiếp tục giữ im lặng, sợ là đến cả lịch sử đen tối mười tám đời tổ tổng của cô ta chắc cũng sẽ bị lôi ra.
Trịnh Trân bị Dương Tam hù dọa vài câu liền cảm thấy hoang mang lo sợ, không chỉ đem việc Phương Đồng Nguyệt sai cô ta động tay động chân vào đồ trang điểm mà còn cho cô ta thêm mười vạn tệ.
Dương Tam trực tiếp mượn điện thoại di động của chuyên viên trang điểm Tiểu Triệu ghi âm lại, sau đó gửi vào hộp thư của chính mình.
Cô chính là một yêu quái bắt kịp thời đại, hoàn toàn không gặp vấn đề gì khi gửi email bằng điện thoại di động.
Trịnh Trân tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Dương Tam nên cũng không dám giễu võ dương oai, liền ngoan ngoãn như con chim cút, dựa theo ý của Dương Tam, bắt đầu trang điểm.
Dương Tam nhìn vào trong gương, hài lòng gật đầu. Tuy rằng nhân phẩm Trình Trân có chút vấn đề, nhưng cô ta thật sự là một người có năng lực.
Trước khi rời đi, Dương Tam ôn hoà vỗ vỗ bả vai cô ta: “Tiếp theo nên làm như thế nào cô cũng biết phải không?”
Cô đã giao cho Trịnh trân một nhiệm vụ!
Rõ ràng nhìn từ bên ngoài, Dương Tam chỉ như một em gái nhỏ nhưng thân thể Trịnh Trân vẫn không tự giác run rẩy, đáy mắt ẩn giấu tia kinh sợ.
Tiểu Triệu không có nhược điểm trong tay Dương Tam nên cảm thấy vô cùng sùng bái cô. Cô ấy lấy hết can đảm hỏi:
“Tam ca, vận khí của em gái em không tốt lắm, ba năm liền thi công chức đều chỉ thiếu một chút là đỗ, cô có biện pháp gì giúp con bé hay không?”
Dương Tam suy nghĩ trong giây lát, sau đó lấy điện thoại di động của cô ấy, lên weibo tìm kiếm tên của Tiểu Kim, nói:
“Bảo em gái cô liên lạc với người này, chắc chắn sẽ mang đến vận may.”
Sau đó cô bổ sung thêm: “Tôi đảm bảo.”
Tiểu Triệu nhận lấy điện thoại di động như nhận được trân bảo, liên tục gật đầu.
Sau khi Dương Tam hoàn tất việc trang điểm, thì Từ Xuân Thâm cũng bước ra từ phòng bên cạnh, bộ quần áo tuy đơn giản bình thường nhưng không thể che giấu phong thái nổi bật của anh.
Dương Tam nhướng mày: “Có thể ra đầu thuyền nói chuyện một chút không?”
Hà Nhất Phàm vô cùng tự giác đứng sang một bên cách đó không xa.
Ánh mắt Từ Xuân Thâm bất giác dừng lại ở mầm cây trên đầu Dương Tam.
Dương Tam chú ý đến ánh mắt của anh, khóe miệng giật giật: “Anh vẫn có thể nhìn thấy hay sao?”
Từ Xuân Thâm gật gật đầu.
Đầu tiên Dương Tam nhăn mày, sau đó lại giãn ra - cũng chẳng có gì phải nhọc lòng, dù sao trước mắt cũng chỉ có mỗi Từ Xuân Thâm mới nhìn ra. Nếu không phải biết rõ Từ Xuân Thâm là con người hàng thật giá thật, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ nguồn gốc của anh.
Từ Xuân Thâm nói: “Cô thường xuyên tiến vào trong mộng của tôi như vậy, hình như không được hay cho lắm.”
Chẳng may anh mơ thấy cái gì lung tung rối loạn, sau đó cô xông vào, vậy thì thật xấu hổ.
“Nhưng tôi rất dễ bị đói.”
Từ Xuân Thâm nhìn mầm non xanh biếc nho nhỏ kia cũng rũ đầu xuống, trông dáng vẻ vô cùng ủy khuất, tầm mắt không khỏi có chút xa xăm.
Dương Tam thở dài một hơi: “Nếu không, lần sau khi tôi muốn tiến vào giấc mộng của anh sẽ hỏi ý kiến của anh trước, như vậy có được không?”
Con ngươi xanh biếc kia nhìn anh tràn đầy mong đợi, ánh mắt sáng lấp lánh, ngay cả mầm cây xanh biếc kia cũng dựng đứng lên.
Từ Xuân Thâm phát hiện anh không thể nào cự tuyệt cô.
“Vậy cũng được.”
Tốt xấu gì thì cô gái này cũng đã giúp anh không ít. Lúc anh đang cố gắng thuyết phục bản thân lại không phát hiện thật ra anh vẫn luôn nhượng bộ cô.
Dương Tam cười đến mi mắt cong cong, còn chồi non kia lắc lư vui sướng cong người tạo thành hình trái tim.
Từ Xuân Thâm giật mình, ánh mắt bất giác nhiễm ý cười.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo