Dương Tam âm thầm cân nhắc, không biết hiện tại cô sử dụng pháp thuật xóa sạch ký ức của Từ Xuân Thâm có trái với khế ước đã ký kết ban đầu hay không.
Thần sắc Từ Xuân Thâm trịnh trọng, đảm bảo với cô: “Tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Lời này chứng tỏ anh đã nhìn thấy tất cả.
Thật ra Dương Tam cũng không lo lắng, cùng lắm thì thay đổi thân phận làm lại từ đầu. Nếu đổi lại là người khác thì cô đã không do dự xóa sạch ký ức đối phương, nhưng Từ Xuân Thâm thì khác. Cô muốn anh làm đầu bếp cho mình, cũng muốn xây dựng quan hệ thân thiết với anh, muốn anh cam tâm tình nguyện nấu ăn cho cô, nên không thể sử dụng những thủ đoạn cường ngạnh như vậy đối với anh.
Nếu xóa sạch ký ức, chẳng may sau này khôi phục lại liệu có trở mặt thành thù hay không. Dù sao cũng là do cô không cẩn thận.
Cô chớp chớp mắt, không biết xấu hổ bày ra dáng vẻ bán manh như ở trước mặt trưởng bối: “Vậy được, tôi tin tưởng anh.”
Ánh mắt xanh biếc của cô tràn đầy niềm tin đối với anh.
Từ Xuân Thâm giật mình, khóe môi không khỏi cong lên, giọng nói nhiễm chút ý cười: “Chẳng lẽ nguyên hình của cô là Thao Thiết?”
Từ khi quen biết cho đến nay, bản tính tham ăn của Dương Tam để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc.
Dương Tam nói: “Đương nhiên là không phải.” Tuy rằng cô không biết nguyên hình của mình là gì, nhưng khẳng định không phải là Thao Thiết!
Cô nói sang chuyện khác: “Sao anh lại đến đây?” Nơi này không dễ tìm, một mình Từ Xuân Thâm không có khả năng sẽ tìm được đến đây.
Từ Xuân Thâm xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Dường như tôi nghe được có tiếng ai đó đang gọi mình, đến lúc tỉnh táo lại thì bản thân đã ở đây rồi.”
Trên thực tế, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, giống như bị thứ gì đó dụ dỗ vậy.
Dương Tam nhướng mày, trực tiếp nắm lấy tay anh, kiểm tra xem anh có bị thứ gì bám vào người hay không.
Nếu có yêu tà bám vào người, ngọc bội cô đưa anh nhất sẽ phát ra ánh sáng cảnh báo hoặc lưu lại dấu vết. Nhưng hiện tại vẫn không phát hiện gì cả.
Dương Tam nghĩ đến một khả năng nào đó, bỗng nhiên có chút chột dạ. Giống như khối đá vừa rồi, tuy rằng cô không rõ lai lịch của nó, nhưng từ hơi thở sạch sẽ và linh khí nồng đậm ấy thì cấp bậc thấp nhất cũng là Thiên Địa Linh Bảo, kém hơn một chút so với địa thư của sư phụ cô. Loại linh vật này đều sẽ tự đi tìm trạch chủ.
Âm thanh mà Từ Xuân Thâm nghe được rất có khả năng là tiếng gọi của khối đá này.
Như vậy cô có được xem là chiếm mất cơ duyên của Từ Xuân Thâm hay không?
Cũng không thể nói như vậy, cô có thể tìm được khối đá này cũng xem như một sự trùng hợp không nhỏ, có nghĩa cô cũng là một người có cơ duyên.
Ừm, chỉ có thể nói vận khí của cô tốt hơn Từ Xuân Thâm.
“Cuối cùng chuyện này là như thế nào?” Từ Xuân Thâm hỏi.
Dương Tam buông tay ra, thuận miệng nói: “Có thể anh đã nghe được tiếng gọi của yêu quái sơn dã. Trường hợp đi đến một nơi hoang dã, nếu nghe thấy có người gọi tên mình cũng không thể tùy ý đáp lại.”
Nhân tiện, cô phổ cập thêm một chút kiến thức cho Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm ừ một tiếng: “Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, nên trở về thôi.”
Dương Tam gật gật đầu, xem như đồng ý lời này.
“Khoan đã, trên đầu cô có phiến lá khô.” Từ Xuân Thâm vừa nói vừa giúp Dương Tam lấy lá khô trên tóc xuống, mầm cây nho nhỏ kia khẽ chạm vào tay anh, dáng vẻ như đang thẹn thùng, lắc qua lắc lại khiến anh cảm thấy có chút buồn cười.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng anh phát hiện dường như mầm xanh kia lớn hơn so với buổi sáng một chút.
Dương Tam và Từ Xuân Thâm cùng nhau trở về, Tiểu Hắc đi theo phía sau bọn họ.
Đạo diễn Chu nhìn thấy hai người, nhịn không được trêu ghẹo một câu: “Hai người đúng thật là có duyên, ra ngoài đi dạo từ hai hướng khác nhau nhưng lại trở về cùng nhau.”
Trong lòng Dương Tam yên lặng mắng thầm: Anh không hiểu đâu, đã là có duyên với nhau thì kiểu gì cũng sẽ gặp được nhau
Sau hai ngày bôn ba vất vả, ngày thứ ba bọn họ ở trên đảo yên tĩnh hơn rất nhiều, thời gian chủ yếu là tìm kiếm bản đồ kho báu.
Ba mươi cái rương, Đội Xanh thuận lợi tìm được hai mươi mốt cái, thu thập được ba bản đồ kho báu, trong đó có hai mảnh bản đồ là thật, thuận lợi giành được chiến thắng.
Đội Đỏ chỉ đơn thuần đến tham dự mà thôi. Đặc biệt là Phương Đồng Nguyệt, căn bản không nghe người khác khuyên bảo, kết quả đến buổi sáng ngày thứ ba, sốt cao chuyển thành viêm phổi.
Lúc này, đoàn làm phim cũng không tiếp tục nghe theo ý cô ta, trực tiếp đưa người về đất liền chữa bệnh. Trên thực tế, dù Chu Kiến hay Điền Vũ Kha trong quá trình làm đồng đội với Phương Đồng Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ngay từ đầu là do đề xuất của Phương Đồng Nguyệt nên cả ba người bọn họ mới đồng loạt đổ bệnh. Sau đó cô ta vì muốn lăng xê tính chuyên nghiệp của bản thân và tinh thần đồng cam cộng khổ với mọi người, nhất quyết không chịu quay về, kết quả khiến bệnh tình ngày một nghiêm trọng hơn, chuyển thành viêm phổi.
Đạo diễn Chu cảm thấy Phương Đồng Nguyệt nhìn có vẻ rất thông minh nhưng thật ra lại là một đứa ngốc. Phù chú Dương Tam đưa đến cô ta lại không cần, cuối cùng tự làm tự chịu mà thôi. Hơn nữa từ khi tham gia chương trình, cô ta vẫn luôn phá đám, nếu không phải nể mặt vị kim chủ đứng sau lưng cô ta, hắn đã sớm loại cô ta ra khỏi chương trình. Dù sao trong tay hắn vẫn còn video kiểm tra hành lý, nếu vị lão đại kia đến gây chuyện thì hắn còn có video làm hậu chiêu. Có đánh chết hắn cũng sẽ không hợp tác cùng Phương Đồng Nguyệt nữa. Sau khi kết thúc ghi hình, mọi người đều mệt muốn chết, tất cả nghỉ ngơi trên thuyền, đến buổi sáng hôm sau liền quay về.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo