Hiệu quả mấy tấm phù chú của Dương Tam có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, buổi sáng Chu Kiến và Điền Vũ Kha còn ho khan, nhưng đến chạng vạng đã có thể tung tăng nhảy nhót, yết hầu không còn đau rát, mũi cũng không còn bị tắc nghẹt, cơ thể cũng không còn cảm thấy uể oải nặng nề, thậm chí bao cảm giác mệt mỏi khi phải lê lết thân thể bệnh tật tìm kiếm bản đồ kho báu vào ban ngày cũng tan biến.

Chu Kiến và Điền Vũ Kha lấy phù chú ra, chu sa đỏ tươi trên đó đã phai màu. Trong lòng hai người cảm kích vạn phần.

Cuối cùng hai người mang một túi khoai tây chiên và một túi thạch trái cây đến làm quà đáp lễ, cả hai thứ này đều nằm trong rương bảo vật mà bọn họ tìm được.

Nhìn thấy đồ ăn, Dương Tam liền trực tiếp nhận lấy, lúc ăn còn chia cho Tiểu Hắc một khối thạch trái cây.

Điền Vũ Kha tò mò nhìn Tiểu Hắc đang ở bên kia ăn uống, hỏi: “Gấu ngựa cũng có thể ăn cái này sao?”

Cô ấy còn kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Tiểu Hắc dùng miệng mở bao bì.

Dương Tam bình tĩnh nói: “Đương nhiên là có thể, nó rất thích ăn ngọt.”

Sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc hỗ trợ săn thú còn khiêng trở về, Chu Kiến và Điền Vũ Kha liền mang tâm thái nghỉ ngơi. Vốn dĩ đã không thể so sánh, huống chi hiện giờ đội bọn họ chỉ còn có hai người khỏe mạnh, Phương Đồng Nguyệt đã sốt hơn bốn mươi độ.

Đoàn làm phim vốn muốn đưa cô ta về, nhưng cô ta lại sống chết không đồng ý, tỏ vẻ muốn lưu lại, đồng cam cộng khổ với mọi người.

Chu Kiến cảm thấy vai trò của đội bọn họ chính là làm nổi bật năng lực của Đội Xanh, nên nhân tiện ở bên cạnh la hét 666.

Sau khi đưa quà đáp lễ, hai người bọn họ tiếp tục đi tìm rương chứa bản đồ kho báu.

Tuy rằng trong lòng bọn họ không còn hy vọng giành chiến thắng, nhưng cũng không thể ở yên không làm gì, tốt xấu gì cũng phải tham gia một chút.

Sau khi xử lý đống đồ ăn vặt, Dương Tam vỗ vỗ Tiểu Hắc, nói: “Đi, chúng ta đi tản bộ tiêu thực nào.”

Sau khi nói chuyện cùng đạo diễn, cô thong thả cùng Tiểu Hắc rời đi.

Đạo diễn cũng không để máy quay đi theo cô, cố ý cho cô một chút không gian riêng.

Sau khi đi khỏi tầm mắt của mọi người, Dương Tam vỗ đầu Tiểu Hắc, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi dẫn ta đến chỗ đó đi.”

Ở trên đảo hai ngày, cô đã đi dạo không ít, nhưng lại không thể tìm được nơi ẩn chứa cỗ linh khí nồng đậm kia. Xem ra, Tiểu Hắc có thể khai linh trí chắc chắn có liên quan đến việc này.

Vẻ mặt Tiểu Hắc vô tội nhìn cô.

Dương Tam hừ nhẹ một tiếng, trên tay liền xuất hiện ngọn Thái Dương Chân Hỏa chói lọi, mang tính uy hiếp.

Tiểu Hắc lập tức chịu thua, cọ đầu vào người Dương Tam.

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Hiện tại tính tình của ta đã tốt hơn rất nhiều.”

Giọng cô nghe có vẻ rất ôn hòa nhưng lại khiến thân mình Tiểu Hắc run lên bần bật.

Cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn đi trước dẫn đường, xuyên qua cỏ dại, đi qua đầm lầy, cuối cùng là đi vào một sơn động. Sơn động bị bụi gai cao lớn che lấp, nếu không phải Tiểu Hắc trực tiếp dùng tay mở ra thì thật sự rất khó phát hiện.

Sơn động này còn không cao bằng một nửa Tiểu Hắc, nên nó phải nằm xuống rồi bò vào.

Đương nhiên Dương Tam sẽ không nằm bò đi vào, nếu bị người khác biết được chẳng phải sẽ bị cười chết hay sao.

Trong lòng cô vừa động, thân thể trực tiếp thu nhỏ, biến thành một bé gái khoảng bốn năm tuổi, vóc người thấp bé, hai má mũm mĩm, phấn điêu ngọc trác.

Dương Tam dùng thân hình nhỏ nhắn thuận lợi tiến vào hang động. Không biết đi mất bao lâu, hang động đen nhánh le lói chút ánh sáng yếu ớt, còn có tiếng nước chảy.

Dương Tam chân bước nhanh hơn, cuối cùng nhìn thấy một hồ nước, dưới đáy hồ có một khối đá màu lam. Ánh sáng tỏa ra từ khối đá, hơn nữa dòng nước này dường như có khả năng ngăn cách linh khí, khó trách lúc trước cô không thể nào phát hiện ra.

Dương Tam liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, nó cũng thật may mắn, có thể khai thông linh trí, chỉ sợ trong lúc vô tình đi vào hồ nước, đụng phải khối đá.

Cô tự bói toán cho bản thân một hồi, kết quả là không thể tính ra.

Chuyện này cũng thật kỳ quái…

Dương Tam khẽ nhíu mày, lại nhìn Tiểu Hắc đứng bên kia gãi đầu, vẻ mặt hàm hậu. Nếu Tiểu Hắc không có việc gì, thì hẳn là khối đá này không có vấn đề, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì cô vẫn có pháp khí hộ thể.

Cô hạ quyết tâm, khom người, bởi vì đang ở trong thân thể trẻ con nên cô phải cố gắng dùng bàn tay ngắn ngủn nhặt khối đá màu lam lên. Ngoài dự đoán của cô, khối đá này như nặng ngàn cân, chạm vào vô cùng lạnh lẽo.

Hơn nữa hơi thở phát ra từ khối đá khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như đã từng quen biết nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp qua ở nơi nào.

Dương Tam có chút ngẩn người, cầm khối đá lên.

Khi bị cô chạm vào, khối đá màu lam kia liền chui thẳng vào thân thể cô, mang theo một luồng sinh khí bùng nổ.

Tại vị trí đan điền, một hạt giống vốn đang ngủ say sau khi cảm nhận được nguồn sức mạnh này liền nhanh chóng nảy mầm. Lần này, thực lực của Dương Tam đã khôi phục được hai phần so với quá khứ.

Hơn nữa dường như cô có thể cảm nhận được khả năng chữa thương của bản thân đã tăng lên không ít.

Dương Tam ngây người trong chốc lát: Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đúng không?

Dương Tam ngồi xuống vận công, hấp thụ cỗ năng lượng này. Cỗ năng lượng này vô cùng phù hợp với linh lực bên trong cơ thể cô, tựa như chúng vốn là của nhau. Sau khi vận công hấp thụ hết năng lượng, cô đứng lên cùng Tiểu Hắc rời khỏi nơi này.

Tiểu Hắc ủ rũ cụp đuôi, thoạt nhìn như vô cùng luyến tiếc khối đá kia.

Dương Tam niệm tình nó đã giúp đỡ cô không ít chuyện, bèn ném cho nó một viên tiên đan, Tiểu Hắc trực tiếp nuốt xuống. Tiên đan kia là thứ phẩm của Thái Thượng Lão Quân. Mặc dù chỉ là hàng thứ phẩm nhưng cũng đủ giúp nó tăng thêm một phần tu vi, thậm chí còn có thể giúp động vật bình thường khai thông linh trí.

Lát sau, Dương Tam bất giác phát hiện ra một việc: Tiên đan này đã có từ một ngàn năm trước, không biết còn hạn sử dụng hay không nhỉ?

Cô liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái - vẫn ổn, thoạt nhìn vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót, không bị thất khiếu đổ máu?

Ngay khi bò ra khỏi huyệt động, Dương Tam lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, vỗ vỗ bùn đất bám trên quần áo. Chợt cô nhận thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn mình.

Dương Tam ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Từ Xuân Thâm.

Anh đến đây từ bao giờ thế?

0.90048 sec| 2397.734 kb