Đối với những lời bàn tán bên ngoài, Dương Tam hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Linh lực hội tụ trên dao phay, khiến khối đá thạch anh cứng rắn trong tay cô trở nên mềm như đậu hũ, tuỳ ý để cô cắt thành từng mảnh. Cô chọn một khối đá trong số đó bắt đầu điêu khắc, động tác nhanh đến mức mắt thường không cách nào bắt kịp, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Đá vụn không ngừng rơi xuống, chỉ còn lại âm thanh leng keng phát ra mỗi khi dao phay và khối đá va vào nhau. Mọi người bất giác yên tĩnh, lẳng lặng quan sát. Tiếng động bên tai như có lực hấp dẫn nào đó khiến bọn họ bất giác đắm chìm.
Không biết qua bao lâu, âm thanh ấy ngừng lại. Lúc này mọi người mới giật mình tỉnh táo: Thế mà bọn họ có thể nhìn lâu đến thế!
Dương Tam thổi thổi khối đá, thổi bay lớp bụi phủ trên bề mặt, để lộ ra một lưỡi dao sắc nhọn.
Cô khẽ nhíu mày, thở dài: “Trình độ của tôi thụt lùi mất rồi!”
Những người khác nghe thấy lời này không khỏi giật giật khóe miệng: Chỉ dùng một con dao phay lại có thể biến khối đá thành một lưỡi dao nhỏ sắc bén, thế mà còn nói là trình độ thụt lùi!
Dương Tam lại làm thêm tay cầm bằng gỗ, sau đó đưa sang cho Tỉnh Ninh Vi: “Cô dùng nó làm sạch ruột cá đi.”
Tỉnh Ninh Vi khôi phục tinh phần, vẻ mặt đầy kính sợ nhìn con dao kia - thảo nào lúc đầu Tam ca không chọn dao làm bếp của chương trình, thì ra cô ấy có thể tự mình làm ra!
Dương Tam tiếp tục nấu ăn, được rồi, tiếp theo cần thêm một cái thớt để thái rau. Sau khi hoàn thành chiếc cô còn tiện tay làm ra nồi đá và mấy cái bát đá. Bởi vì đã nhìn thấy quá trình làm ra lưỡi dao nhỏ kia nên mọi người cũng không lấy làm lạ.
Đạo diễn Chu chỉ đạo camera quay hình Dương Tam nhiều hơn, đôi mắt hắn cười đến mức chỉ thấy một đường thẳng. Bình thường cảnh quay buổi tối cũng không có gì đặc sắc, điểm nhấn chính là cảnh thám hiểm rừng vào ban ngày. Kết quả là nhờ Dương Tam mà lúc nào chương trình cũng có điểm nhấn!
Hắn bắt đầu lâm vào nỗi phiền não ngọt ngào: Mỗi đoạn đều rất đặc sắc, nhưng thời gian chương trình có hạn, đến lúc biên tập thì nên phát sóng những đoạn nào đây? Dù là thần côn hay cô gái lực sĩ, tất cả đều rất hấp dẫn.
Quá nhiều cảnh quay đặc sắc nên hắn cũng rất đau đầu.
Dương Tam tiếp tục mày mò nhưng cuối cùng cũng chỉ sử dụng hết một phần ba khối đá, thế là cô quyết định dùng số đá còn lại làm làm thành bàn và ghế dựa.
Sau khi làm hoàn thành mọi việc, Tỉnh Ninh Vi cảm thấy hôm nay Dương Tam đã đủ vất vả, liền bắt Dương Tam ngồi xuống nghỉ ngơi thật tốt, những việc còn lại cứ giao cho cô ấy.
Sau đó Tỉnh Ninh Vi ở trước camera đắc ý dào dạt khoe khoang dao đá do Dương Tam làm sắc nhọn như thế nào, không hề thua kém so với dao trong nhà hàng.
Từ Xuân Thâm rửa sạch nắm rau rừng vừa hái ban nãy, lúc này nước trong nồi cũng bắt đầu sôi.
Đầu tiên, anh thả sò biển vào nồi, đợi đến khi Tỉnh Ninh Vi làm sạch cá mang liền thả cá vào nồi, bắt đầu hầm với lửa nhỏ. Nước canh sôi lăn tăn, mùi hương của món canh cá tỏa ra khiến bụng ai cũng cảm thấy cồn cào.
Một lát sau, Từ Xuân Thâm lại thả rau dại vào nồi, sau khi rau rừng gần chín liền cho muối và vài nhánh ngô thù du vào.
Mùi hương tỏa ra bốn phía, món canh cá nóng hổi ra lò.
Tầm mắt Đội Đỏ đầy u ám nhìn Đội xanh. Đội bọn họ không có người câu cá giỏi như Từ Xuân Thâm, cả một tiếng cũng chỉ câu được một con cá nho nhỏ, nếu không phải bắt thêm được hai con cua kha khá, chỉ sợ là không có gì nhét kẽ răng, bây giờ cũng là lúc thủy triều lên, muốn nhặt thêm hải sản cũng không dễ dàng.
Đội Xanh có Từ Xuân Thâm thì không lo thiếu ăn, có Dương Tam thì không lo thiếu thốn vật chất. Bọn họ sao có thể so được, bây giờ nếu bọn họ chịu thua có phải cũng được hưởng ké một chút hay không?
Tỉnh Ninh Vi múc canh cho các thành viên trong đội, mỗi bát canh có một con cá cùng hai con sò biển.
Dương Tam từ từ nhắm nháp, hai hàng lông mày đều giãn ra, ai cũng có thể nhận ra cô đang rất vui sướng.
Tay nghề của Từ Xuân Thâm cũng chỉ bình thường, nhưng nguyên liệu lại rất tươi ngon, dù ai ăn vào cũng sẽ khen một câu mỹ vị.
Đối với Dương Tam mà nói, nguyên liệu làm nên nồi canh này vẫn giữ được linh khí, chưa từng hao hụt nên không khác gì so với ăn sơn hào hải vị.
Cô chân thành khen anh: “Món này còn ngon hơn cả phật nhảy tường ở [Thực Vị].”
Thực Vị là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng với giá cả cao ngất nhưng bù lại hương vị món ăn cực kỳ thơm ngon, trước đây Doãn Văn Giác đã từng dẫn cô đến đó nếm thử.
Từ Xuân Thâm thoáng sửng sốt, bắt gặp ánh mắt chân thành của cô, khóe môi hơi cong lên:
“Đây là lần đầu tiên có người khen tôi nấu ăn ngon đấy!”
“Đó là do bọn họ không biết thưởng thức.”
Thật lòng Dương Tam cảm thấy như vậy, những người đó hoàn toàn không biết giá trị các món ăn của Từ Xuân Thâm. Cô thậm chí bắt đầu cân nhắc, chờ cô kiếm đủ tiền nhất định phải mời Từ Xuân Thâm về nhà nấu cho cô một ngày ba bữa! Cũng không biết muốn bao nuôi Từ Xuân Thâm thì cần bao nhiêu tiền nhỉ?
Đạo diễn Chu nghe thấy Dương Tam không tiếc lời khen ngợi liền lợi dụng thân phận của bản thân lấy đi nửa chén canh. Sau khi uống hết nửa bát canh, hắn cảm thấy cũng khá ngon nhưng rõ ràng các món ăn ở Thực Vị ngon hơn nhiều.
Hắn quyết định vào thời điểm biên tập lại phải PS thêm cho Dương Tam một biệt danh: Từ thổi phồng.
Tuy rằng một nồi canh này còn không đủ cho cô ăn, nhưng mọi người ai cũng góp công góp sức nên Dương Tam cũng không thể một mình độc chiếm.
Rất nhanh cô đã nảy ra một chủ ý.
Vì thế vào buổi tối, trong giấc mơ, Từ Xuân Thâm ngoài ý muốn nghênh đón thêm một vị khách.
Dương Tam hợp tình hợp lý nói: “Tôi đói bụng lắm! Vì muốn chia sẻ với hai người mà tôi đã ăn rất ít.”
Từ Xuân Thâm: “…”
Anh thở dài, đồng thời có dự cảm chuyện như thế này vẫn sẽ tiếp tục xảy ra: “Vậy bây giờ cô muốn ăn gì?”
“Món canh cá buổi tối anh làm.”
Hóa ra lời cô nói vào buổi tối không phải là khách sáo.
Trong đầu Từ Xuân Thâm xuất hiện ý niệm, bắt đầu làm canh cá. Có lẽ bởi vì đang ở trong mộng nên thời gian chế biến nhanh hơn rất nhiều.
Từ Xuân Thâm nhìn thấy Dương Tam ăn hết một nồi canh đầy vung nhưng dáng vẻ trông vẫn chưa thỏa mãn.
Ánh mắt anh chợt đóng băng, bởi vì trên đầu Dương Tam xuất hiện một chồi non xanh biếc khẽ đung đưa, khiến anh không thể ngó lơ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo