Hang động này sạch sẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, Dương Tam còn tìm được mấy cái tổ ong bên trong hang động, chuẩn bị giữ lại làm món tráng miệng sau bữa tối.
Từ Xuân Thâm và Tỉnh Ninh Vi trở về bờ biển bên kia chuyển mấy món đồ như chăn, nồi… của bọn họ đến bên này. Hang động này sẽ trở thành đại bản doanh của bọn họ trong ba ngày tới. Thấy đồ vật khá nhiều, hai người dùng dao chặt một thân cây, làm thành một chiếc xe kéo đơn giản.
Dương Tam đợi trong hang động, phụ trách trấn giữ địa bàn, ôm cây đợi gấu!
Tỉnh Ninh Vi vẫn có chút không yên tâm: “Nếu không Tam ca cũng cùng chúng tôi trở về, nhỡ đâu gấu ngựa quay lại, một mình cô…”
Dương Tam yên lặng lấy ra phù chú.
Tỉnh Ninh Vi liền cảm thấy bản thân đã lo lắng quá nhiều! Nếu không được thì Tam ca vẫn có thể phóng hỏa.
Dương Tam nhìn bọn họ rời đi, cô nhàn rỗi không có việc gì làm liền mang khúc gỗ bọn họ vừa chặt làm thành trường mâu, trong đó có một đầu sắc nhọn vô cùng.
Làm được mười cây trường mâu, Dương Tam nhìn thấy còn dư lại mấy khối gỗ, nhất thời tâm huyết trào dâng, hứng thú bừng bừng chọn ra vài khối thích hợp, bắt đầu tạo hình.
Đầu tiên cô điêu khắc bản thân mình, loại hình thủ công này đối với cô mà nói chẳng có chút khó khăn nào. Sau khi hoàn tất một bức tượng gỗ, cô vẫn có chút chưa đã ghiền, tiếp tục khắc thêm cái thứ hai, cái thứ ba.
Tỉnh Ninh Vi, Từ Xuân Thâm, Điền Vũ Kha, thậm chí Hà Nhất Phàm cũng được cô điêu khắc.
Cuối cùng các tác phẩm điêu khắc bằng gỗ không rõ hình dáng được xếp thành một hàng.
“Cô đang điêu khắc cái gì vậy?”
Tỉnh Ninh Vi thở hồng hộc hỏi, cuối cùng thì cô ấy và Từ Xuân Thâm cũng đã đưa được toàn bộ gia sản của bọn họ về đây. Vừa về đến liền nhìn thấy mấy bức tượng gỗ hình thù kỳ dị được đặt trên mặt đất, suýt chút nữa đã bị dọa sợ.
“Cô không nhìn ra sao?”
Dương Tam cảm thấy cô đã khắc họa rất hoàn mỹ đặc điểm riêng của mỗi người.
Tỉnh Ninh Vi suy đoán: “Có phải con khỉ hay không?”
Tươi cười trên mặt Dương Tam dần dần biến mất.
Từ Xuân Thâm trầm ngâm giây lát, bình tĩnh hỏi: “Cô điêu khắc mấy người chúng ta sao?”
Dương Tam lại một lần nữa nở nụ cười: “Vẫn là anh tinh mắt nhất!”
Cô cầm lấy một bức tượng gỗ: “Đây là anh đó! Tôi điêu khắc rất khá phải không?”
Lúc này tinh thần cô cực kỳ phấn chấn, khóe mắt đuôi mày tràn đầy sự tự tin và đắc ý, khóe môi ẩn chứa nụ cười vô cùng vui sướng.
Từ Xuân Thâm trầm mặt, tựa như đây là một sự lựa chọn khó khăn. Một lát sau, anh nói: “Rất có tính nghệ thuật.”
Tỉnh Ninh Vi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Từ Xuân Thâm. Hình tượng nam thần lạnh lùng ở trong lòng cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Mặc dù Tam ca đang nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đáng yêu kia thì nam thần cũng không nên trợn mắt nói dối a.
Dương Tam quay đầu nói với Tỉnh Ninh Vi: “Cô hãy cố gắng học hỏi thêm nhé.”
Tỉnh Ninh Vi cảm thấy cô ấy thật cô độc trong thế giới lạnh giá này, chỉ có ăn thịt gấu mới cảm thấy ấm áp.
Nhắc đến gấu thì gấu đến thật.
Chú gấu ngựa ra ngoài đi săn đã mang theo con mồi trở về, nó ngửi được vô số mùi hương xa lạ trong hang động - đây là dấu hiệu cho thấy nơi ở của nó đã bị xâm chiếm. Dã thú đối với địa bàn của mình có tính chiếm hữu cực cao.
Chú gấu ngựa hung mãnh tức giận! Nó phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, ngao ngao vọt vào bên trong hang động.
Khi gấu ngựa đến gần, Dương Tam đã nhận ra, cô nở nụ cười xán lạn, chờ đợi gấu ngựa đi vào.
“Nó đến rồi.”
Ngay khi những người khác vừa nghe thấy lời nhắc nhở của cô liền nghe thấy âm thanh dã thú tru lên, gương mặt không khỏi biến sắc. VJ Tiểu Trương thậm chí còn đặt camera xuống, cầm lấy trường mâu phía trước Dương Tam lên để phòng thân.
Hầu hết những người khác đều có động tác giống hệt hắn, có vài người nhát gan liền cảm thấy hai chân như mềm nhũn ra. Những người người còn lại liền lấy ra súng gây mê đã chuẩn bị từ trước, đề phòng tình huống bất trắc.
Gió nhẹ thổi qua mang theo mùi của dã thú, cùng lúc đó, một chú gấu ngựa cao lớn cường tráng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, dáng vẻ nó vô cùng hung mãnh, khiến ai nấy đều không chút nghi ngờ rằng nó có thể xét nát một người chỉ trong vòng mấy phút.
Từ Xuân Thâm lập tức bảo vệ hai cô gái chặt chẽ ở phía sau, thần sắc có chút nghiêm trọng.
Dương Tam trực tiếp phát ra khí thế của bản thân lên người gấu ngựa, khí thế thuộc về yêu quái cường đại khiến chân gấu ngựa mềm nhũn, phanh một tiếng, cả người nó trực tiếp ngã khuỵu xuống.
Dương Tam khẽ mỉm cười: “Không cần hành đại lễ như vậy.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết con gấu ngựa này đang làm cái quỷ gì, nhưng không một ai dám tiến lên.
Dương Tam từ phía sau Từ Xuân Thâm bước ra, thong thả ung dung đi đến trước mặt gấu ngựa, sau đó nắm tay trái của gấu ngựa giống như là đang xem xét điều gì đó, trong chốc lát, cô mở miệng nói:
“Được lắm, bàn tay này rất đầy đặn.”
Gấu ngựa tức giận nhưng không dám nói gì, bằng mắt thường có thể nhìn thấy thân mình nó đang run rẩy, gào lên một tiếng. Chỉ là so với tiếng gầm rú phẫn nộ vừa rồi, tiếng gầm rú này vô cùng ủy khuất.
Dương Tam ngạc nhiên nhìn nó: “Ngươi nghe hiểu được ta nói gì à?”
Đảo Huyền Nguyệt là đảo hoang biệt lập, không có dân cư. Chỉ sợ đây là lần đầu tiên gấu ngựa gặp được con người, thế mà nó có thể hiểu được tiếng người. Chẳng lẽ nó đã khai thông linh trí?
Nếu chưa khai thông linh trí, cô ăn nó cũng chẳng sao. Nhưng nếu nó đã khai thông linh trí, vậy chứng tỏ con gấu ngựa này có khả năng tu luyện thành yêu, cô không nỡ trực tiếp xuống tay.
Dương Tam quyết định kiểm tra lại một chút: “Ngươi muốn bị ta muốn ăn thịt hay sao?” Tuy rằng cô có thể sử dụng Thú Tâm Thông, nhưng hiện giờ đang quay chương trình, cô vẫn nên thu liễm một chút.
Gấu ngựa điên cuồng lắc đầu như trống bỏi, nước mắt thi nhau chảy ra, ác ma - tuyệt đối là ác ma!
Những người khác nhìn thấy một màn này, không nhịn được cảm thấy hoang mang. Tam ca đang nói chuyện với gấu ngựa phải không?
Mới vừa rồi chú gấu ngựa còn hận không thể ăn thịt bọn họ hiện giờ bộ dáng lại vô cùng ngoan ngoãn rũ đầu, thật khiến người khác không nhịn được hoài nghi mắt họ có vấn đề.
Ánh mắt Dương Tam dừng trên chỗ thịt thỏ và thịt hươu gấu ngựa mang về, vỗ vỗ bàn tay: “Tôi nghĩ chúng ta nên giữ Tiểu Hùng lại, thuận tiện xem nó có biết chỗ trên ảnh chụp ở đâu hay không?”
Đương nhiên, nguyên nhân thật sự là con gấu ngựa này đã khai thông linh trí, cô không muốn xuống tay. Còn nguyên nhân khác là cô muốn tìm hiểu thêm vì sao con gấu ngựa này chỉ mới sáu tuổi, căn cốt cũng không được tốt, có thể có được vận may như vậy tuyệt đối là do ngoại vật tác động. Chẳng lẽ bắt nguồn từ cỗ linh khí nồng đậm mà cô cảm nhận được lúc ban đầu kia ư?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo