Đạo diễn Chu trợn mắt ngoác mồm nhìn Dương Tam đánh giao long đến kêu cha gọi mẹ, cảm giác như đây là giấc mơ.

“Tiểu Tôn này, cậu nói xem có phải tôi đang nằm mơ hay không?” Hắn hỏi phó đạo diễn Tôn, âm thanh mơ hồ.

Phó đạo diễn cũng trợn mắt há hốc mồm, theo phản xạ có điều kiện lên tiếng đáp: “Anh tự véo chính mình một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Giây tiếp theo phó đạo diễn chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết - đạo diễn Chu dùng sức véo cánh tay hắn.

Đạo diễn Chu cảm thấy mỹ mãn nói: “Quả nhiên không phải đang nằm mơ.”

Đạo diễn Chu tiếp tục ngẩng đầu theo dõi cuộc chiến, không đúng, phải gọi là đơn phương vây đánh, Dương Tam tay cầm kiếm đánh giao long đến mặt xám mày tro, huyết nhục đầm đìa, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy phong như mười phút trước. Cảnh tượng chiến đấu này đến cả điện ảnh kỹ xảo cũng không thể so sánh được, so với phim bom tấn nước ngoài còn kích thích hơn, hàm lượng adrenaline trong cơ thể tăng vọt, mọi người đều tập trung tinh thần quan sát cảnh tượng trước mắt, chỉ sợ nháy mắt sẽ bỏ qua hình ảnh xuất sắc nào đó. Nếu không phải camera không thể hoạt động thì hắn đã quay lại cảnh này rồi.

Đạo diễn Chu nhịn không được nói: “Đợi sau khi trở về, chúng ta phải mời Điền Vũ Kha ăn cơm.”

Nếu không phải Điền Vũ Kha đề cử Dương Tam, mấy người bọn họ gặp phải giao long e rằng chỉ có đường chết.

Mọi người sôi nổi bàn tán. Trong khoảnh khắc này, chẳng có ai hoài nghi bản lĩnh của Dương Tam nữa, sự việc phát sinh hôm nay vĩnh viễn sẽ khắc sâu trong lòng bọn họ.

Vết thương trên người giao long do kiếm gỗ đào gây ra không thể nào khép lại được, thậm chí còn có dấu hiệu không ngừng mở rộng.

Máu giao long chảy ra, nhuộm đỏ cả một vùng biển.

Dương Tam vừa nhìn thấy lập tức hối hận: máu rồng rất bổ, không thể lãng phí! Cô vừa bị giao long chọc giận nên liền quên mất không thể phá hỏng thức ăn.

Cô thu kiếm gỗ đào lại, trực tiếp triệu hoán một tia sét: “…Thái Ất thật tể, ngũ lôi hùng binh. Ngô nay lệnh triệu, tốc đến cấn cung. Cấp tốc nghe lệnh.”

Một tia sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào người giao long. Giao long này đã làm nhiều việc quái ác, nên uy lực của đạo sấm sét giáng lên người nó mạnh lên rất nhiều, đủ khiến nó mất mạng.

“Ngươi, ngươi là ai?”

Hơi thở giao long mong manh, trên mặt tràn đầy hối hận cùng không cam lòng.

Ánh mắt Dương Tam dừng trên gương mặt nó, nói: “Ngươi hẳn là con trai của con giao long ở sông Tiền Đường vào 1500 năm trước, đúng không. Ta chớ cha ngươi ăn rất ngon.”

Lúc ấy con giao long kia phạm phải không ít huyết án, Dương Tam lại có tinh thần tham ăn… khụ khụ, là tinh thần thay trời hành đạo, chạy đến hàng yêu trừ ma, ăn ăn uống uống suốt bảy ngày mới ăn hết con giao long kia.

Giao long mở to hai mắt nhìn chằm chằm Dương Tam, vậy là chết không nhắm mắt a! Sớm biết có vị sát tinh này ở đây, có đánh chết nó cũng không chạy đến, kết quả phải trả giá bằng chính tính mạng của bản thân.

Thân mình to lớn của nó trực tiếp trầm xuống, thời điểm hoàn toàn nó bị nước biển bao trùm Dương Tam nhanh chóng thu nó vào vòng tay không gian - đây chính là bữa tiệc lớn của cô đấy!

Nước biển che lấp, người khác chỉ nhìn thấy giao long chìm xuống đáy biển, cũng không biết nó đã bị cô thu vào vòng tay không gian.

Có thêm một bữa tiệc đầy mỹ vị, tâm tình của Dương Tam vô cùng vui sướng.

Sau trận đánh nhau khi nãy, quần áo trên người cô cũng bị dính chút máu giao long. Từng cơn sóng lớn biến mất, trở về trạng thái sóng yên biển lặng. Trong lòng Dương Tam hiểu rõ, chỉ sợ từ nay về sau nơi này không còn Mê Vực nữa.

Lúc này, ánh sáng vàng bao quanh Dương Tam, bên tai phảng phất như có tiếng nhạc thần tiên vang lên.

Dương Tam duỗi tay, thu hồi công đức chi khí vào người. Người khác đều dùng công đức chi khí để luyện pháp khí, có thể nói là ngoại tà bất xâm, nhưng Dương Tam lại lấy nó làm gia vị.

Những tội lỗi mà con giao long này phạm phải ông trời đều biết, nên sau khi nó bị đánh chết liền có công đức chi khí rơi xuống.

Lần này ra ngoài thu hoạch thật không tồi.

Dương Tam ngâm nga một bài hát, bước đi trên sóng giống như giẫm trên đất bằng, chậm rãi đi về phía con thuyền.

Hình ảnh này đập vào trong mắt những người trên thuyền, giống như mộng ảo trong thần thoại phản chiếu vào hiện thực.

Dương Tam lên thuyền, sắc mặt bình tĩnh: “Mọi người không bị thương đấy chứ?”

Quần áo màu trắng của cô nhiễm vết máu, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Nhìn qua ngoại hình cô trông giống học sinh cấp ba, nhưng sau trận chiến vừa rồi, hình tượng của cô trong mắt mọi người càng thêm uy phong cao lãnh, khiến người ta bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi.

Đạo diễn Chu ở trước mặt cô ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, nhấc tay nói: “Có ba người bị thương, là do mảnh thủy tinh vỡ đâm phải.”

Dương Tam bắt đầu kiểm kê tổn thất của bản thân mình.

“Vừa rồi lúc đấu với giao long tôi có dùng vài tấm phù chú.”

Đạo diễn Chu: “Đẻ tôi trả.”

Nếu không có Dương Tam, cả con thuyền này chẳng còn ai sống sót. Phù chú có đắt cỡ nào cũng không quý giá bằng tính mạng của mọi người.

Sự phối hợp của đạo diễn Chu khiến Dương Tam rất vừa lòng, ngữ khí nhu hòa: “Bụng tôi hiện tại đang rất đói, muốn ăn một bữa tiệc lớn.”

Đạo diễn Chu nói: “Cô muốn ăn gì tôi mời.”

Vẻ mặt Dương Tam trông rất vô tội nhìn về phía Từ Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm nhìn thấy mầm xanh trên đầu cô uể oải, hiển nhiên trận chiến vừa rồi khiến cô rất mệt.

Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng nói: “Được, tôi sẽ làm cho cô.”

Dương Tam: Kế hoạch tùy gọi món ăn thành công!

Chuyến này ra tay không chỉ bắt được giao long làm nguyên liệu nấu ăn, còn có thể khiến Từ Xuân Thâm tự tay xuống bếp nấu ăn cho cô, thật là quá tuyệt vời!

0.13970 sec| 2392.648 kb