Chung quy thời gian nghỉ ngơi có hạn, bọn họ vẫn phải tiếp tục quay chương trình.

Sau khi dùng bữa sáng, Lý Hi liền giao nhiệm vụ cho mọi người.

“Chúng tôi giấu năm mảnh ghép của bản đồ kho báu trong rừng, mời Đội Đỏ và Đội Xanh tiến hành thu thập bản đồ kho báu trong vòng ba ngày, đội nào tìm được kho báu trước sẽ chiến thắng.”

Thật ra tổ chương trình đang bẫy mọi người, trong năm mảnh ghép chỉ có ba mảnh ghép là thật, còn hai mảnh ghép kia là giả.

Lý Hi giao cho hai đội một xấp ảnh chụp, mỗi bức ảnh đều là nơi đặt mảnh ghép bản đồ kho báu.

Tỉnh Ninh Vi chỉ vào bức ảnh trên cùng, nói: “Nhìn bức ảnh này xem, dù thế nào cũng chỉ là một thân cây mà thôi! Trong rừng không phải cái cây nào cũng giống nhau hay sao?”

Đây không phải lừa người hay sao? Phải tinh mắt như thế nào mới có thể nhận ra cái cây trong bức ảnh giữa hàng nghìn, thậm chí hàng vạn cái cây.

Ánh mắt Từ Xuân Thâm lóe sáng, khóe môi khẽ cong lên.

Ảnh chụp của hai đội đều giống nhau, đây chính là so vận khí và nhãn lực.

Từ Xuân Thâm nói: “Đừng nóng vội, trước tiên chúng ta cần tìm một hang động có thể che mưa chắn gió trong rừng, kẻo thời tiết thay đổi thất thường nhưng lại không có chỗ nghỉ ngơi.”

Dương Tam cảm thấy lời này rất có lí, vì rừng rậm trên hòn đảo này vô cùng tươi tốt nên độ ẩm rất cao, nếu trời bất chợt đổ mưa cũng không phải chuyện lạ. Đến lúc đó nếu trời thật sự đổ mưa, thì tổ chương trình hẳn là rất vui vẻ.

Tỉnh Ninh Vi cũng cảm thấy rất có lý, tuy rằng tổ chương trình đã cung cấp chăn nhưng buổi tối gió thổi qua vẫn có chút se lạnh.

Đội bên này rất nhanh đã đạt được thỏa thuận chung, nhưng Đội Đỏ bên kia lại xảy ra tranh chấp.

Chu Kiến là người chu đáo, hắn đưa ra kiến nghị: “Chúng ta nên tìm một nơi che mưa chắn gió trước, cũng để làm căn cứ địa của đội chúng ta trong ba ngày tiếp theo.”

Điền Vũ Kha tán đồng: “Đúng vậy, anh nói không sai. Tôi nhớ rõ mấy người Lâm Duyệt tham gia ở tập hai cũng vì không tìm được hang động nên chăn đã bị ướt.”

Phương Đồng Nguyệt lại không đồng ý: “Muốn tìm một hang động để nghỉ ngơi cũng chẳng dễ dàng chút nào, không biết là sẽ tốn thêm bao nhiêu thời gian. Tôi cảm thấy chúng ta nên tranh thủ lúc bọn họ đi tìm hang động mà đi tìm bản đồ kho báu.”

Cô ta khẽ nở nụ cười: “Còn nữa, trên đảo này ngày nào cũng nắng to, một tháng chắc gì đã mưa được hai ba lần, chúng ta chỉ ngốc ở đây có ba ngày thôi, vận may của chúng ta cũng không đến nỗi tệ như vậy.”

Lời này khiến Chu Kiến bắt đầu do dự.

Điền Vũ Kha nói: “Tôi cảm thấy không nên mạo hiểm như vậy.”

Phương Đồng Nguyệt bắt đầu lên giọng: “Cô cũng đã nhìn thấy thực lực của Đội Xanh rồi đấy, chúng ta ở trước mặt bọn họ chẳng có lấy một chút ưu thế nào cả, nếu không nhân cơ hội này kéo dài khoảng cách thì rất khó có cơ hội chiến thắng. Muốn thắng cuộc đương nhiên phải chấp nhận mạo hiểm.”

Cuối cùng Chu Kiến vẫn bị Phương Đồng Nguyệt thuyết phục, hai so với một, Điền Vũ Kha chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số.

Cuối cùng Phương Đồng Nguyệt cũng nở nụ cười.

Đội của Dương Tam đi vào trong rừng, lá cây rậm rạp che kín đầu, chỉ có một vài tia nắng len lỏi vào các khe hở.

Tỉnh Ninh Vi cảm khái: “Vẫn là ở trong rừng thoải mái hơn, vừa đi vào liền cảm thấy mát mẻ.”

Dọc đường đi, Từ Xuân Thâm giới thiệu với Dương Tam và Tỉnh Ninh Vi về các loại thực vật xung quanh. Dương Tam tất nhiên là có thể phân biệt các loại thực vật, vì tốt xấu gì cô cũng đã sống đến mấy ngàn năm. Nhưng Từ Xuân Thâm khiến cô vô kinh ngạc, anh có hiểu biết sâu rộng về các loài thực vật, nắm rõ như lòng bàn tay.

Gặp được trái cây ngon, Dương Tam liền trực tiếp hái xuống, rửa sạch sẽ rồi cho vào miệng. Suốt đường đi miệng cô nhai không ngừng nghỉ.

Từ Xuân Thâm: “Đây là rau dền.”

Dương Tam: “Mùi vị đấy tôi ăn không quen.”

Từ Xuân Thâm: “Đây là rau cải dại.”

Dương Tam: “Mùa xuân gói sủi cảo ăn rất ngon.”

Từ Xuân Thâm: “Vậy buổi tối chúng ta ăn sủi cảo.”

Tỉnh Ninh Vi nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện, không biết vì sao lại cảm thấy hai đóa hoa cao lãnh Từ Xuân Thâm và Dương Tam đứng chung một chỗ dường như tạo ra một phản ứng hóa học vô cùng kỳ diệu. Cô ấy cảm thấy Từ Xuân Thâm của hiện tại chân thật hơn rất nhiều so với lúc trên màn ảnh. Vì không phải là fan bạn gái nên cô ấy rất vui vẻ nghe ngóng mấy chuyện này.

Tuy rằng Tỉnh Ninh Vi xem kịch vô cùng vui vẻ nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở bọn họ: “Đừng quên mục đích đầu tiên của chúng ta ngày hôm nay là đi tìm hang động.”

Dương Tam nghiêm túc đáp: “Dân dĩ thực vi thiên, chúng tôi đây là đang làm chính sự.”

*Dân dĩ thực vi thiên: có nghĩa là [Dân lấy ăn làm trời]

Từ Xuân Thâm: “Đúng vậy.”

Khóe miệng Tỉnh Ninh Vi run rẩy: Dù anh là thần tượng của cô ấy, nhưng Tỉnh Ninh Vi vẫn không thể không nói, Từ Xuân Thâm thật sự quá bất công!

Sau một buổi sáng, bọn họ đã tìm ra ba chỗ, bởi vì hai hang động đầu tiên quá bẩn nên bị bọn họ trực tiếp bỏ qua.

Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một hang động không tồi.

Mắt Dương Tam sáng rực lên: “Có mùi mật ong! Còn có mùi của gấu ngựa. Đây là hang động của gấu ngựa.”

Giọng nói của cô không hề sợ hãi mà ngược lại tràn đầy sự phấn khích và vui vẻ.

Tỉnh Ninh Vi kinh hãi, lắp bắp nói: “Nếu, nếu

gấu ngựa quay lại thì phải làm sao?”

Dương Tam bình tĩnh đáp: “Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Nếu vậy thì buổi tối chúng ta có thể ăn món tay gấu.”

Sau đó ánh mắt trông mong nhìn Từ Xuân Thâm, anh hiểu ý nghĩa ánh mắt của cô: “Tay gấu rất khó xử lý.”

Dương Tam lấy lui làm tiếng: “Vậy được rồi, chúng ta bảo quản tay gấu, sau khi kết thúc ghi hình thì mang về xử lý. Nhưng vẫn có thể hầm thịt gấu ngựa nhấm nháp.”

“Tôi không biết cách hầm thịt gấu ngựa.”

“Không có việc gì. Tôi có mang theo sách hướng dẫn.”

Da mặt Tỉnh Ninh Vi run rẩy, bọn họ đang bắt đầu thảo luận làm thế nào để chế biến thịt gấu ngựa? Cô ấy đột nhiên vô cùng đồng tình với gấu ngựa, nơi ở bị chiếm, mật ong bị lấy mất, đến cả bản thân nó cũng bị nhét vào nồi.

Trong lòng Tỉnh Ninh Vi có chút khiển trách hành vi vô nhân đạo này, nhưng vẫn gia nhập đội ngũ thảo luận. Cô ấy cũng là người đã từng ăn qua thịt gấu nên có quyền lên tiếng!

0.07878 sec| 2398.242 kb