Những người khác đã dồn nén không ít lời phàn nàn, nhưng lại không biết mắng chửi từ đâu.

Tiểu Trương không nhịn được nói: “Nhưng nếu giữ nó lại cũng quá nguy hiểm.”

Bây giờ trông nó có vẻ ngoan ngoãn nhưng hình ảnh con dã thú hung ác kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, nghĩ đến việc sớm chiều chung đụng với một con gấu ngựa khổng lồ như vậy, chân của Tiểu Trương có chút mềm đi.

Dương Tam ngữ khí tự tin: “Nó không dám đâu. Phải không, Tiểu Hắc?”

Tiểu Hắc do dự trong chốc lát, nằm xuống, để lộ ra bụng nhỏ, sau đó phát ra âm thanh đáng yêu. Thanh âm này vô cùng tiêu chuẩn, nếu không phải tận mắt chứng kiến còn tưởng rằng là một chú mèo đang làm nũng.

Ôi trời ạ - thật khiến mọi người hoài nghi nhân sinh!

Tỉnh Ninh Vi trực tiếp cảm thán: “Con gấu ngựa này biết ngoại ngữ à?”

Dương Tam hứng thú hỏi chú gấu ngựa: “Ngươi còn biết làm cái gì?”

Gấu ngựa vùng dậy, dùng cả tứ chi giẫm xuống đất, ngẩng chiếc cổ ngắn cũn cỡn lên ngao ô một tiếng.

Mọi người đều sững sờ: Đây là tiếng sói tru.

Tiếp theo gấu ngựa kêu lên ò ó o.

Là gà gáy.

Mọi người đều để lộ biểu cảm vô cùng bình thản, bây giờ nếu nói chú gấu ngựa này có thể nghe hiểu được tiếng người, bọn họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Sau đó gấu ngựa ngoan ngoãn ghé vào một bên chân Dương Tam.

Dương Tam giơ bốn ngón tay lên: “Tiếng gấu, tiếng sói, tiếng mèo, tiếng gà, Tiểu Hắc của chúng ta học thức rất cao. Thế mà lại có thể thông thạo bốn ngôn ngữ.”

Cô nhìn về phía Tỉnh Ninh Vi: “Cô cũng biết nhiều ngoại ngữ như vậy sao?”

Tỉnh Ninh Vi ho khan một tiếng: “Tiếng phổ thông, tiếng địa phương, tiếng anh.”

Ba so với bốn, cô ấy thua rồi! Thế mà cô ấy lại thua một con gấu ngựa!

Ánh mắt sáng ngời của Dương Tam như muốn nói: Cô còn không bằng một con gấu ngựa, khiến Tỉnh Ninh Vi càng thêm buồn bực.

Từ Xuân Thâm bình tĩnh lên tiếng: “Tôi biết bảy loại ngôn ngữ.”

Cho dù bình tĩnh như Từ đại thần cũng không muốn bị đánh bại bởi một chú gấu ngựa.

Dương Tam vỗ vỗ gấu ngựa, giơ mấy tấm ảnh kia lên trước mặt nó: “Nào, nói cho ta biết, ngươi có biết những nơi này không?”

Gấu ngựa yên lặng quan sát, cuối cùng nó cũng nhận ra được năm trong số 30 bức ảnh. Tuy rằng không nhiều như trong tưởng tượng của Dương Tam, nhưng như vậy cũng không tệ.

Cô hướng về gấu ngựa nở nụ cười: “Vậy mau dẫn chúng ta đến đó đi.”

Tỉnh Ninh Vi hỏi: “Cô có muốn mấy người chúng tôi đi cùng hay không?”

Cô ấy cũng chỉ muốn hỏi thêm chút mà thôi, nhìn dáng vẻ phục tùng cung kính của gấu ngựa đối với Tam ca như thế liền biết chuyến đi này sẽ vô cùng thuận lợi.

Dương Tam lắc đầu, cô nâng cầm, nhìn con mồi trên mặt đất mà gấu ngựa mang về:

“Cũng sắp đến giữa trưa, cô và Từ đại thần ở lại làm cơm trưa đi, một mình tôi đi lấy kho báu là được rồi.”

Một VJ quay phim không nhịn được nói với đồng nghiệp: “Như thế này có tính là gian lận không?” Hắn đã ghi hình rất nhiều chương trình, nhưng chưa bao giờ thấy một đội nào thoải mái như thế này.

Tiểu Trương tức giận nhìn hắn một cái: “Người ta thuần hóa gấu ngựa bằng bản lĩnh của mình, đương nhiên không tính là gian lận! Chương trình cũng đâu quy định là động vật không thể hỗ trợ?”

Dương Tam nghe thấy bọn họ nói chuyện, gật gật đầu, chỉ vào Tiểu Hắc, nghiêm túc giới thiệu trước máy quay:

“Đây là thành viên ngoài biên chế của Đội Xanh chúng tôi, tên là Tiểu Hắc, thông thạo bốn loại ngôn ngữ.”

Tiểu Hắc vô cùng phối hợp kêu lên hai tiếng meo meo.

Mọi người: “…”

Còn biết cả nịnh nọt nữa đấy, con gấu ngựa này đúng là thành tinh rồi!

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hắc, Dương Tam nhanh chóng tìm được năm vị trí trên ảnh chụp, thuận lợi tìm được năm cái rương. Suy xét đến việc bản thân vừa có thêm một tiểu đệ, Dương Tam liền trực tiếp bảo Tiểu Hắc khiêng về.

Tiểu Hắc chịu thương chịu khó khiến các cameraman cùng đội không khỏi rơi nước mắt thương cảm thay nó, nhìn biểu cảm của Đường Tam không khác gì Hoàng Thế Nhân, thậm chí còn muốn ngâm nga một đoạn “Cải thìa, trong đất…”

Chờ đến khi một người một gấu cùng nhau trở về thì cơm trưa cũng đã được chuẩn bị xong. Trưa nay có thịt thỏ và thịt hươu nướng. Thịt nướng vàng giòn được rắc thêm một chút muối bên trên, hương vị mằn mặn thấm vào trong thịt, giúp món thịt càng thêm đậm đà thơm ngon.

Dương Tam nói: “Có thể cho Tiểu Hắc chút cơm trưa không?”

Tỉnh Ninh Vi tỏ vẻ cô ấy không có ý kiến gì cả: Thịt hươu và thịt thỏ này vốn dĩ là do Tiểu Hắc tìm về, bọn họ có thịt ăn cũng là nhờ Tiểu Hắc.

Từ Xuân Thâm nói: “Chỗ này ba người chúng ta cũng ăn không hết, nó cũng là thành viên ngoài biên chế, nên cũng có phần.”

Lời này của anh xem như công nhận thận phận của Tiểu Hắc.

Những nhân viên công tác thèm món thịt nướng đến nhỏ dãi: Chúng tôi cũng muốn được ăn!

Sau khi ăn uống no đủ, đám người Dương Tam mới mở năm chiếc rương kia ra, bên trong mấy chiếc rương này ngoài mảnh ghép của bản đồ ra còn có năm món đồ khác: Một lọ nước hạnh phúc Phì Trạch, một thanh chocolate, một cái dù, cùng cái ly cùng một hộp mỳ ăn liền.

Có thể tìm thấy mấy cái rương này đều là nhờ công lao của Dương Tam, Từ Xuân Thâm và Tỉnh Ninh Vi đều quyết định đưa mấy thứ này cho cô. Hai người cũng biết rõ Dương Tam tham ăn như thế nào.

Từ Xuân Thâm tính toán ra ngoài tìm thêm mấy mảnh còn lại của bản đồ.

Dương Tam ngăn anh lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngữ khí chắc chắn: “Trời sắp đổ mưa, đợi sau khi mưa tạnh rồi hãy đi.”

Nghe vậy Từ Xuân Thâm liền quay trở lại hang động, bọn họ cảm thấy có chút may mắn vì đã tìm được hang động trú mưa.

Nửa giờ sau, một trận mưa to tầm tã đổ xuống, mưa như trút nước.

Dưới một gốc đại thụ, Phương Đồng Nguyệt, Chu Kiến cùng Điền Vũ Kha mặt ủ mày ê đứng nhìn cơn mưa to. Mặc dù tán lá của cây đại thụ này tươi tốt đến đâu cũng không thể che mưa, nước mưa không ngừng rơi xuống người bọn họ.

Ba người bọn họ đều ướt sũng, chiếc chăn được bọn họ ôm trong ngực cũng bị ướt hơn phân nửa.

Chu Kiến và Điền Vũ Kha đều có chung một suy nghĩ: Sớm biết thế này thì trước đó đã tìm nơi che mưa che nắng.

Sắc mặt Phương Đồng Nguyệt tái nhợt, cảm thấy sai lầm lớn nhất của cô ta là đã tham gia chương trình này, việc gì cũng không thuận buồm xuôi gió, ngay cả ông trời cũng đối nghịch với cô ta.

Cô ta thậm chí còn cảm thấy hiện tại Chu Kiến và Điền Vũ Kha nhất định đang oán trách cô ta không nghe lời bọn họ.

0.09333 sec| 2398.789 kb