Loài rồng bản tính phong lưu, để lại không ít hậu duệ. Chỉ là số được thừa nhận không nhiều.
Dương Tam có một cô bạn thân là Long Nữ nên đối với những việc này cũng không còn xa lạ gì.
Tiểu Kim thu liễm cảm xúc, hỏi: “Tại sao đại nhân lại tiến vào trong mộng của tôi vậy?”
Dương Tam chỉ vào đầu mình, nói: “Trên đầu ta có thứ gì hay không?”
Tiểu Kim khen ngợi cô trơn tru như nước chảy không ngừng, liên miên không dứt: “Khí thế của đại nhân vẫn vô cùng trác tuyệt, sừng sững như núi, không ai có thể đến gần…”
Vẻ mặt Dương Tam lạnh nhạt, đánh gãy lời nó: “Trên đầu ta không có gì sao?”
Tiểu Kim nghiêm túc nhìn chằm chằm đỉnh đầu Dương Tạm trong chốc lát cũng không thấy gì khác thường.
Dương Tam sau khi biết được đáp án, liền dứt khoát rời khỏi giấc mộng của nó.
Thời điểm Dương Tam mở mắt ra đã là nửa đêm. Bởi vì không thể tìm được hang động trú ẩn nên ban đêm bọn họ chỉ có thể ngủ trên bãi đất trống, nếu không phải tổ chương trình cung cấp chăn chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ bị cảm lạnh. Buổi tối ở đảo Huyền Nguyệt thật sự rất lạnh.
Dương Tam ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đầy sao, một hòn đảo nhỏ rời xa ánh đèn đô thị, yên lặng lại trống trải, ánh sao giống như kim cương điểm xuyết trên bầu trời đêm, lấp lánh tỏa sáng.
Cô hốt hoảng nhớ đến khi còn nhỏ đã mơ thấy một giấc mộng, trong mộng cô thấy mình gối đầu lên vì sao chìm vào giấc ngủ, ánh trăng cũng vì cô mà thấp giọng hát ru.
Tuy chỉ là hồi ức, nhưng hết thảy đều vô tốt đẹp.
Khóe môi Dương Tam bất chợt mỉm cười, một lần nữa nhắm mắt lại, tuy rằng cô không ngủ trong một tháng cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Khi trời vừa hửng sáng, Dương Tam liền nghe thấy động tĩnh bên chỗ Từ Xuân Thâm. Dù anh đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể thoát khỏi lỗ tai cô
Dương Tam dứt khoát tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của Từ Xuân Thâm được bao phủ bởi tia nắng ban mai lấp lánh hào quang, trông giống như tiên nhân.
“Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?” Từ Xuân Thâm hỏi cô.
Dương Tam lắc đầu, hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”
Từ Xuân Thâm nói: “Tôi chuẩn bị đi tìm ít cua và sò biển để làm bữa sáng.”
Dương Tam Nghiêm mặt nói: “Thế thì chúng ta có thể làm bánh hải sản.” Bọn họ có ba cân bột mỳ, nếu tiết kiệm có thể ăn trong ba ngày.
Từ Xuân Thâm vốn định làm bánh nướng áp chảo, nghe lời này liền đổi ý: “Được, chúng ta làm bánh hải sản.”
Hai người cùng nhau đi bộ dọc bờ biển, lúc này thủy triều vừa rút, là thời điểm tốt nhất để mấy chú của giương nanh múa vuốt. Mỗi khi có người lại gần, mấy con cua nhanh chóng chui vào hang. Chỉ tiếc tốc độ của chúng kém xa Dương Tam, cô nhanh tay bắt được một con cua, quan sát một lúc rồi lại ném đi.
VJ Tiểu Trương không nhịn được hỏi: “Con cua kia không phải rất béo sao?”
Dương Tam nghiêm túc nói: “Lấy kinh nghiệm nhiều năm ăn cua, tôi có thể đảm bảo con cua kia không ngon.”
Tiểu Trương đầu đầy hắc tuyến: Cô đến đây là để sinh tồn hay du lịch vậy? Nhưng nhớ lại những hành động tối hôm qua của Dương Tam, hắn vẫn nên im lặng thì hơn.
Dương Tam lựa chọn cua vô cùng kỹ lưỡng, mười lăm phút trôi qua vẫn chưa bắt được mười con cua. Ngược lại Từ Xuân Thâm thu hoạch tràn đầy, nào là ốc móng tay, nghêu sọc cùng sò biển.
Dương Tam tiếc hận nói: “Đáng tiếc không có cam, nếu không có thể làm món cua sốt cam.” Cô đã từng ăn qua món đó, hương vị đọng lại trong miệng, khiến cô cót ấn tượng sâu sắc khó quên.
Đợi đến khi hai người bọn họ xách theo chiến lợi phẩm trở về, đạo diễn Chu ngáp một cái, nói với bọn họ: “Tinh thần hai người cũng thật tốt thật đấy, dậy sớm như vậy.”
Hắn nhìn hai người một chút: “Hai người vẫn chưa trang điểm à? Có muốn make up một chút hay không? Tốt xấu gì cũng nên bôi thêm một chút kem chống nắng, hiện tại thời tiết nắng nóng đừng nên để mặt mộc. Chương trình của chúng ta cũng không quay liên tục hai mươi bốn giờ, khẳng định có thời gian trang điểm.”
Nhưng cũng phải nói nước da của hai người này thật sự rất tốt, không trang điểm mà vẫn rất hồng hào rạng rỡ. Làm người nổi tiếng thì vẻ bề ngoài thật sự rất quan trọng.
Thật ra Dương Tam không có thói quen trang điểm, ngày thường luôn để mặt mộc. Bất quá hiện tại cô đang quay chương trình, đạo diễn cũng có ý tốt nên cô cũng không cự tuyệt: “Cảm ơn đạo diễn Chu.”
Địa điểm hoá trang là ở trên thuyền, giúp tổ chương trình tiết kiệm thời gian dựng nhà tạm. Lúc Dương Tam lên thuyền, Phương Đồng Nguyệt đã hoàn tất việc trang điểm, còn thay một bộ quần áo mới. Hôm nay dường như tâm tình cô ta rất tốt, nhìn thấy Dương Tam còn chủ động chào hỏi, thái độ thân thiết.
“Buổi sáng tốt lành.”
Dương Tam nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, không chán ghét cũng chẳng yêu thích, giống như cô ta chỉ là một hòn đá ven đường, chưa từng đặt cô ta vào mắt, có thể có hoặc có thể không.
Thấy thái độ Dương Tam như vậy, tâm tình Phương Đồng Nguyệt lại trở nên khó chịu - Dương Tam dựa vào cái gì mà chướng mắt cô ta cơ chứ! Bởi vì có thể ôm đùi Từ đại thần hay sao?
Tuy nhiên, cô ta chợt nhớ đến kế hoạch trước đó, nhanh chóng áp xuống lửa giận đang bùng lên, khẽ bật cười.
Dương Tam tất nhiên nhận ra thái độ kỳ quái của Phương Đồng Nguyệt, cô thật không hiểu nổi người này, đã ăn mệt mấy lần nhưng vẫn chưa đâm vào tường nhất định không chịu quay đầu. Nếu cô ta dùng nghị lực cứng cỏi như vậy vào sự nghiệp thì lo gì không thành công.
Dương Tam cũng không thèm để mắt đến Phương Đồng Nguyệt, từ trước đến nay chỉ có Khổng Tuyên mới xứng đáng trở thành đối thủ của cô, Phương Đồng Nguyệt vẫn chưa đủ tư cách.
Cô bước vào phòng trang điểm, nên trong có hai gian, một gian dành cho nam, một gian dành cho nữ.
Bên trong có hai chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm, sau khi nhìn thấy cô, hai người liền đứng lên, sốt sắng hỏi:
“Cô muốn trang điểm thế nào?”
Dương Tam nhàn nhạt đáp: “Trang điểm nhẹ một chút là được.”
Một cô gái mặc váy lệch vai màu vàng lên tiếng hỏi: “Cô thường dùng nhãn hiệu mỹ phẩm nào?”
Dương Tam liếc mắt qua đống đồ trang điểm, tất cả đều là những nhãn hiệu xa lạ với cô, bộ mỹ phẩm cô đang dùng cũng là do chủ nhà Vạn Vân Phỉ lôi kéo cô đến trung tâm thương mại mua về.
“Tùy tiện đi.”
Chuyên viên trang điểm mặt trái xoan lấy ra một hộp phấn: “Vậy thì dùng loại Thi Khấu này đi, rất hợp với những cô gái trẻ tuổi như cô.”
Vừa dứt lời, cô ta liền bắt đầu trang điểm, động tác có chút gấp gáp không chờ nổi.
Dương Tam ngửi được mùi hương Phong Tín Tử, mặc dù rất nhạt nhưng vẫn không qua được khứu giác của cô.
Cô nhớ rõ, phấn hóa Phong Tín Tử có thể gây ra tình trạng dị ứng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo