Dương Tam tạm thời thiết lập thêm một kết giới ở bờ sông, tránh để nhóm quỷ hồn thôn Thạch Cổ thu thập thêm sức mạnh từ nơi này.
Chờ đến khi cô quay lại chỗ xe buýt, mấy cô gái trên xe đã nhịn đói nửa ngày, hơn nữa lúc nào cũng ở trong trạng thái tâm lí sợ hãi và căng thẳng, nên dù là những em gái xinh đẹp cũng trở nên nhếch nhác. Nếu không có chỗ ngồi trên xe, chỉ sợ đã có không ít người ngất xỉu. Nhưng các cô ấy cũng không dám ngất xỉu, ai biết được sau khi bọn họ hôn mê sẽ xảy ra chuyện gì.
Nữ quỷ Bạch Lĩnh bay giữa không trung, trên mặt tràn ngập ý cười mang hàm ý gãi đúng chỗ ngứa của người khác: “Các người chuẩn bị lựa chọn, nhớ rõ phải suy xét thật cẩn thận.”
Khóe miệng bà ta cong cong, đáy mắt lại xẹt qua một tia tàn nhẫn ác ý, tựa hồ như việc nhìn thấy những cô gái này đau khổ chính là niềm vui của bà ta.
“Trước mắt trong thôn của chúng ta có bốn mươi hai người đàn ông độc thân, còn có năm hộ gia đình muốn tìm vợ hai có thể sinh con trai. Trong số những người độc thân có hai người tàn tật, tám người đã góa vợ. Mọi người mau chóng đưa ra quyết định, những người đến trước có thể chọn người hợp ý, đến muộn thì sẽ không còn lựa chọn.”
Bà ta vui vẻ giới thiệu những người đàn ông độc thân trong thôn, phảng phất như thật lòng vì mấy cô gái này mà suy nghĩ.
Tuy nhiên, nhìn nụ cười ôn nhu của bà ta, mấy cô gái trong xe lại không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Ngô Tư Thi cố nén nước mắt, sau khi phát hiện trên xe không còn thân ảnh của bất kỳ quỷ hồn nào khác, cô ấy không nhịn được thấp giọng nói: “Lúc bà còn sống hẳn là cũng bị người khác lừa bán đến đây giống như chúng tôi? Tại sao lại muốn trợ Trụ vi nghiệt?”
Nữ quỷ nhẹ nhàng cười, hỏi ngược lại: “Sống như vậy có gì không tốt sao? Một đời người không phải cũng trôi qua như vậy ư?”
Bà ta nhìn một vòng xung quanh xe, thu lại ý cười: “Được rồi, các người nên đưa ra lựa chọn. Mấy con quỷ và người trong thôn này không dễ nói chuyện như tôi đâu. Các người muốn tự mình chọn chồng, hay muốn làm người thừa lại?”
Bánh Bao Thịt từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên đứng lên, nói :”Chỉ cần ăn các ngươi là được rồi.”
Lúc Bánh Bao Thịt lên tiếng, mấy cô gái trong xe mới ý thức được trong khoảng thời gian này bọn họ đã vô tình quên đi sự tồn tại của cậu thanh niên này, rõ ràng diện mạo và khí chất của cậu đều không thể tùy ý xem nhẹ.
Ý cười châm chọc của nữ quỷ vẫn lưu lại nơi khóe miệng; thế nhưng một giây sau, thân thể của bà ta liền không thể nào không chế mà bay vào miệng Bánh Bao Thịt.
Sau khi nuốt bà ta vào bụng, Bánh Bao Thịt cũng tiếp nhận một phần nhỏ ký ức của người này. Nữ quỷ này tên là Trương Lan Nhược, ra ngoài du lịch với bạn cùng phòng, trên đường đi bị bọn buôn người lừa bán đến đây. Hai cô gái đã phải chịu rất nhiều đau khổ, dưới sự trợ giúp của bà ta, người bạn cùng phòng kia đã thành công trốn thoát ra ngoài, còn hứa hẹn khi trở về sẽ dẫn người đến đây cứu bà ta.
Trương Lan Nhược ở thôn Thạch Cổ nhận hết mọi tra tấn, nhưng không đợi được người bạn tốt khi xưa quay lại. Bà ta qua đời trong tuyệt vọng, hóa thành nữ quỷ. Trong một lần theo những quỷ hồn khác ra ngoài, bà ta một lần nữa gặp lại cô bạn thân. Cuộc sống của đối phương bình an trôi chảy, hoàn toàn không hề đắm chìm trong quá khứ đau khổ, cũng hoàn toàn quên đi bản thân còn có một người bạn ở thôn Thạch Cổ.
Sau lần đó, tính tình Trương Lan Nhược liền thay đổi, bà ta chủ động trợ giúp thôn dân ở thôn Thạch Cổ lừa gạt những thiếu nữ trẻ tuổi ngây thơ bên ngoài, lạnh nhạt đẩy người ta vào hố lửa. Bà ta cũng từng cho những cô gái kia hy vọng, sau đó lại phản bội bọn họ, khiến các cô ấy càng hãm sâu trong tuyệt vọng.
Bánh Bao Thịt nuốt quỷ hồn này xuống, ngữ khí tràn ngập ủy khuất: “Rất khó ăn, vừa đắng vừa khô.”
Bánh Bao Thịt không hề có chút hứng thú nào đối với ký ức của Trương Lan Nhược, thứ duy nhất khiến cậu chú ý chỉ có hương vị.
Dương Tam cảm thấy vô cùng may mắn, vỗ vỗ ngực mình: May mà cô nhường quỷ hồn này cho Bánh Bao Thịt.
Mấy cô gái trong xe ngơ ngác nhìn Bánh Bao Thịt nhẹ nhàng bâng quơ nuốt luôn nữ quỷ vừa mới uy hiếp bọn họ.
Gương mặt Lại Mỹ Hoa đỏ bừng, hỏi: “Tại sao vừa nãy cậu không giải quyết bà ta sớm một chút?” Rõ ràng thiếu niên này có bản lĩnh có thể nghiền nát những quỷ hồn này, nhưng vẫn mặc kệ mấy người bọn họ ở trên xe lo lắng sợ hãi, nói không chừng còn xem bọn họ là trò hề, ngữ khí của cô ta bất giác mang theo một tia trách cứ.
Vẻ mặt của Bánh Bao Thịt vô tội, nói: “Tôi phải đợi chị gái đến đây.”
Dương Tam hiện ra, nhàn nhạt nói: “Bánh Bao Thịt không am hiểu việc thiết lập kết giới nên phải chờ tôi đến, tránh đến lúc đánh nhau lại ảnh hưởng đến mấy người.”
Ít nhiều gì Dương Tam cũng xem như một người nổi tiếng trên mạng, cô gái tên Vân Phương Linh thường xuyên lướt Weibo liền nhận ra cô, vui mừng khóc lên: “Là Dương đại sư!”
Vân Phương Linh là fan trung thành của Cô Đảo Cầu Sinh nên không hề xa lạ gì với Dương Tam. Thời khắc nhìn thấy Dương Tam, cô ấy như người lạc đường tìm được ốc đảo ở sa mạc.
Thật tốt quá! Thật sự được cứu rồi!
Vân Phương Linh liền phổ cập cho mấy cô gái khác những chiến tích vĩ đại của Dương Tam, mở ra một tia hy vọng cho tâm hồn tuyệt vọng của các cô ấy.
Dương Tam liếc mắt nhìn Lại Mỹ Hoa một cái, ngữ khí bình tĩnh: “Em trai tôi nguyện ý giúp các người là do thằng bé tâm địa lương thiện, nhưng nó không có nghĩa vụ nhất định phải cứu các người.”
Bánh Bao Thịt có thể không nhận ra lời nói của Lại Mỹ Hoa đang nhắm vào cậu, nhưng Dương Tam thì mang thù.
Lại Mỹ Hoa khẽ cắn môi dưới, không hé răng. Đối mặt với Bánh Bao Thịt nhìn có vẻ ngốc nghếch kia thì cô ta còn dám chỉ trích. Nhưng dưới khí thế của Dương Tam, cô ta muốn mở miệng biện giải cũng cảm thấy khó khăn.
“Trên xe đã được thiết lập kết giới, chỉ cần các người không bước xuống xe, bất luận là người hay là quỷ cũng không thể bước vào bên trong.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo