Đến giờ hẹn, Từ Xuân Thâm liền qua đón Dương Tam, nhìn thấy ba thùng trái cây được đóng gói cẩn thận kia, khóe miệng anh không khỏi cong lên.
Anh hơi chần chừ, hỏi: “Chỗ này chính là anh đào, dâu tây và xoài à?”
Dương Tam gật gật đầu, tức giận bất bình nói: “Vẫn là nhãn lực của anh tốt, vậy mà Mạnh Bà lại nói em nặn mấy cái màn thầu!”
Từ Xuân Thâm cố nhịn cười, an ủi cô: “Được rồi, không phải ai cũng có mắt nhìn giống anh.”
Sau khi có người nhận ra kiệt tác của mình, tâm tình Dương Tam tốt lên không ít. Cô đặt mọi thứ vào cốp xe rồi ngồi lên vị trí phó lái.
Từ tiểu khu này lái xe đến nhà Từ Xuân Thâm ước chừng chỉ mất một giờ là đến. Hiện tại không phải là giờ cao điểm kẹt xe, bởi vậy bọn họ thuận lợi đến nhà Từ Xuân Thâm trước mười một giờ trưa.
Nhà của Từ Xuân Thâm tọa lạc giữa sườn núi, hàng xóm xung quanh không phú thì quý. Bất quá dù căn nhà rộng lớn thì trong mắt Dương Tam cũng chỉ có thể xem như không tồi, dù sao cô cũng là đại vương của cả một ngọn núi.
Mẹ Từ và ba Từ đã sớm chờ ở nhà, một người phong tư yểu điệu, một người tác phong nghiêm túc, Từ Xuân Thâm nhìn có vẻ giống mẹ hơn một chút.
Mẹ Từ nhìn Dương Tam, gương mặt xẹt qua một tia giận dỗi, ngoài miệng nói: “Cháu đến đây chính là lễ vật tốt nhất, hà tất gì phải mang theo bao lớn bao nhỏ như vậy.”
Lời nói của bà ấy tuyệt đối là thật lòng, con trai vất vả lắm mới theo đuổi được người ta, sao bà có thể dọa cô bé bỏ chạy cơ chứ.
Từ Xuân Thâm ho nhẹ một tiếng: “Dương Tam mang theo hoa quả do cô ấy trồng, còn có giống mới ra mắt gần đây.”
Mẹ Từ lập tức sửa miệng: “Trùng hợp là bác rất thích ăn, cháu có lòng rồi.”
Dáng vẻ gấp đến mức không thể chờ nổi này khiến Dương Tam cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Chờ sau khi mở ba thùng trái cây kia ra, mẹ Từ nhìn nhìn thấy tinh thạch trong suốt bên ngoài, mí mắt không nhịn được giật giật - dùng ngọc thạch đóng gói, chơi lớn quá đấy! Chẳng lẽ trong nhà cô bé này khai thác quặng ngọc thạch hay sao? Bà ấy không hề biết rằng, loại ngọc thạch nhìn qua còn xa hoa hơn cả thủy tinh kia là chính là nước nguyên chất, không mất một xu nào.
Rất nhanh mẹ Từ liền vứt bỏ suy nghĩ này, vui vẻ trò chuyện với Dương Tam. Đề tài nói chuyện chủ yếu xoay quanh Từ Xuân Thâm, đều nói về lịch sử đen tối của anh khi còn bé. Ví dụ như từ lúc nhỏ Từ Xuân Thâm đã rất sĩ diện, một lần anh ngủ cùng em họ, kết quả là em họ tè dầm. Bởi vì lo lắng mọi người hiểu lầm là anh nên nửa đêm liền bật máy sấy làm khô chăn, kết quả khiến tất cả mọi người trong nhà đều giật mình tỉnh giấc.
Dương Tam nghe được câu chuyện này liền cảm thấy vui vẻ không thôi, lúc cô quen Từ Xuân Thâm thì anh đã trưởng thành, hoàn toàn không nghĩ đến anh còn có một mặt ngây thơ đáng yêu như vậy.
Ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh, thỉnh thoảng lại thốt lên “Thật vậy ạ!”, “Anh ấy thật biết chơi a!” khiến mẹ Từ nói chuyện ngày càng hăng say, thế là bao nhiêu lịch sử đen tối trong quá khứ của con trai đều bị bà ấy lôi ra hết.
Từ Xuân Thâm có chút bất đắc dĩ đỡ trán, nếu quan sát kỹ còn có thể nhìn thấy vành tai anh phiếm hồng. Hai người này nói về lịch sử đen tối của anh vô cùng vui vẻ, cố tình một người là mẹ ruột còn một người là bạn gái anh, ai cũng đều không thể đắc tội.
Ánh mắt Từ Xuân Thâm dừng lại trên khóe môi đang mỉm cười của Dương Tam, chỉ có thể tự an ủi chính mình: Xem như đổi được nụ cười của thiên kim! Rất đáng!
Bất luận là mẹ Từ hay Dương Tam đều không phải là người khó ở chung, đặc biệt hai người còn có chung đề tài ăn uống nên nói chuyện càng thêm thân thiết.
Sau khi ăn cơm, mẹ Từ tặng Dương Tam một đôi phỉ thúy đế vương màu xanh lục, sắc ngọc hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Dương Tam lập tức cảm thấy mẹ Từ thật hào phóng, không uống phí công sức cô vất vả một chuyến.
Chiều muộn, Dương Tam có chút không nỡ nói lời chào tạm biệt với mẹ Từ.
Mẹ Từ nói: “Nếu không có việc gì có thể qua chơi với bác một chút.” Nếu Dương Tam không đến, bà cũng có thể đến nhà tìm cô.
Dương Tam ngoan ngoãn gật đầu, càng làm mẹ Từ yêu thích cô hơn.
Bà tìm cơ hội kéo con trai qua một bên, thấp giọng hỏi: “Con không lừa gạt con gái nhà người ta đấy chứ? Con bé đã đủ mười tám tuổi hay chưa?” Mẹ Từ lo lắng sốt ruột, sợ con trai không cẩn thận làm chuyện phạm pháp.
Từ Xuân Thâm không còn gì để nói: Rốt cuộc hình tượng của anh trong lòng mẹ là như thế nào?
“Con đã gặp qua sư phụ cô ấy.”
Mẹ Từ cũng biết chuyện Dương Tam không ở cùng cha mẹ, được sư phụ nuôi nấng, địa vị của sư phụ cũng không khác gì một người cha. Bà ấy nghe được chuyện con trai đã gặp qua phụ huynh của đối phương, có thể nhận thấy là đã được chấp nhận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thái độ của vị sư phụ kia đối với con như thế nào?”
Từ Xuân Thâm nhớ lại biểu cảm thổi râu trừng mắt của Trấn Nguyên Tử, nói một câu dối lòng: “Vừa gặp đã thân.”
Dương Tam phải rời đi, đương nhiên Từ Xuân Thâm đích thân đưa cô về. Thời điểm ra cửa đúng lúc gặp cháu gái Đồng Hi cũng đến đây, bên cạnh còn dẫn theo Tưởng Lệ Toa. Lúc trước Đồng Hi mơ hồ nghe thấy bà mợ có nhắc đến chuyện gặp mặt phụ huynh, không nghĩ đến đối phương lại là Dương Tam, lập tức vui mừng khôn xiết.
Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh chạy đến trước mặt Dương Tam, trực tiếp xem nhẹ người cậu Từ Xuân Thâm bên cạnh: “Chào Dương đại sư! Em siêu cấp thích trái cây trong cửa hàng nhà chị!”
Dương Tam bình tĩnh gật đầu: “Lần sau sẽ mang cho cô một cân.”
Tưởng Lệ Toa cũng theo Đồng Hi đi tới, cắn cắn môi dưới, giả vờ như không có việc gì, hỏi: “Dương đại sư cũng đến đây chơi sao? Tôi cũng thường xuyên đến đây, dì Từ là một người rất tốt.”
Từ Xuân Thâm lạnh nhạt đáp: “Chỉ là đến gặp mặt phụ huynh.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo