Nghe thấy những lời này Dương Tam chỉ biết cười ha hả, không hề tin tưởng. Đới với người dân thôn Thạch Cổ, con cháu lớn hơn trời. Vì để nối dõi tông đường thì phạm pháp cũng chẳng tính là gì. Người già không hiểu luật pháp, chẳng lẽ cả thôn không có người nào hiểu biết hay sao? Chẳng qua bọn họ chỉ muốn thoát tội mà thôi.
Bất quá nhìn thấy Đinh Kiến Phúc và mấy thôn dân khác vì muốn giảm bớt tội ác trên người mình mà liều mạng đẩy hết tội lỗi lên người sở trưởng Đinh, vở diễn chó cắn chó này để cô xem một ngàn năm cũng không cảm thấy chán.
Dương Tam vui vẻ đến mức rất muốn cắn hạt dưa.
Mặt khác, Đinh Kiến Phúc cùng đám trưởng bối kia vẫn tiếp tục kêu khóc.
“Chúng ta mất bao nhiêu công sức mới bồi dưỡng được người tài như ngươi, nhưng ngươi lại hại chết cả thôn chúng ta, ngươi có xứng đáng với người dân thôn Thạch Cổ hay không?”
“Nếu ngươi nói rõ ràng mọi chuyện với chúng ta, thì mấy người già cả chúng ta cũng không đến mức làm ra việc này, chúng ta lại không hiểu gì về pháp luật, ngươi nói cái gì chúng ta liền tin thế đó.”
“Năm nào ngươi cũng thu của bọn ta vài vạn, còn bảo bọn ta đi hù dọa những quan chức khác.”
Đinh Sùng bị tên người trưởng bối trong thôn dùng lời lẽ chính đáng chỉ trích, quả thật muốn nôn ra một ngụm máu tươi. Vốn dĩ lúc đầu chính bọn họ lấy thân phận trưởng bối ép hắn phải hỗ trợ. Về sau, bởi vì sai khiến những quỷ hồn này hỗ trợ làm việc nên nhược điểm của hắn liền nằm trong tay bọn họ, chỉ có thể càng lún càng sâu, nếm được chút ngon ngọt liền không muốn từ bỏ. Nào ngờ từ trong miệng mấy người này, thôn dân thôn Thạch Cổ - những người khởi xướng ngược lại trở thành người trong sạch, tất cả đều là lỗi của hắn.
Dương Tam vui vẻ ghi chép, những quỷ hồn này vì không muốn vào bụng Bánh Bao Thịt cũng thật liều mạng, đến cả chuyện lúc Đinh Sùng học tiểu học lấy trộm vài đồng tiền trong nhà để mua kẹo cũng bị lôi ra.
Đinh Sùng mấy lần muốn phản bác, đáng tiếc mấy tên quỷ già này không hề cho hắn ta cơ hội, trực tiếp dùng quải trượng gõ qua. Đừng nhìn những quỷ hồn này đã lớn tuổi, nhưng khi bọn họ đánh Đinh Sùng, hắn ta lại không thể phản kháng, cuối đùng chính là đơn phương bị đánh.
Sau khi Dương Tam quay lại được đoạn video khá dài liền tắt máy quay. Đoạn video này nên gửi cho ai thì tốt đây? Đương nhiên là người có thể xử lý tốt chuyện này.
Dương Tam phân vân, cô vốn chuẩn bị gửi cho mấy người Doãn Văn Giác để bọn họ lan truyền tin tức này ra bên ngoài.
Ánh mắt cô xa xăm vô định, chợt nhớ đến lúc trước khi cùng Tiểu Vũ đi ký hợp đồng với bên Chính phủ, hình như đã từng chạm mặt với vị lãnh đạo cấp cao, còn lưu lại số điện thoại của đối phương và mấy vị quan chức khác nữa.
Vậy thì gửi video này cho bọn họ đi.
Đúng vậy, đây đại khái chính là ý trời!
Dương Tam yên tâm khoái chí tìm cớ giao việc này cho bọn họ xử lý.
Nếu vẫn không cảm thấy hài lòng thì cô cũng không ngại ra mặt thêm lần nữa.
Chung quy Dương Tam đã tự xem nhẹ thân phận của cô. Với người có tu vi chuẩn thánh thì không có chuyện nhỏ. Càng không cần phải nói, từ sau khi Dương Tam đến nhân gian, cô chưa bao giờ hành sự im hơi lặng tiếng. Nếu không vừa ý, vị đại thần Dương Tam có khả năng sẽ trực tiếp làm ầm ĩ hơn.
Sau khi nhận được video này, những quan chức ở thượng tầng cũng bị kinh động một phen. Mấy người bọn họ am hiểu nhất là tự bổ não, dù Dương Tam chỉ gửi một đoạn video nhưng bọn họ đã có thể tự bổ não ra một vở kịch, cho rằng Dương Tam đang biểu hiện thái độ bất mãn đối với bọn họ, cũng xem như gửi đến họ một lời cảnh cáo.
Nếu
Dương Tam biết suy nghĩ của bọn họ, chỉ biết liếc mắt xem thương: Quá bổ não là bệnh.
Thời đại khoa học kỹ thuật và công nghệ phát triển nhanh chóng, việc truyền bá tin tức chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Vì thế, trong lúc Đinh Sùng và mấy vị trưởng bối đang đổ lỗi cho nhau, một nhóm cảnh sát khác đã đến hiện trường, thậm chí ngay cả giám đốc công an tỉnh cũng đích thân ra trận.
Đinh Sùng nhìn những huy chương mà hắn cố gắng phấn đấu mười đời cũng không thể nào đạt được, hai chân đều mềm nhũn ra.
Không chỉ có hắn, những cảnh sát theo Đinh Sùng đến đây cũng đều bị dẫn đi. Đại án này ẩn nấp dưới mặt nước lâu như vậy cuối cùng cũng nổi lên trước mặt mọi người.
Cục trưởng cục cảnh sát thề sắt son bảo đảm với cô, tuyệt đối sẽ xử lý thích đáng những cái tên có trong hồ sơ vụ án.
Dương Tam hơi suy tư, sau đó nói: “Tôi không hy vọng đọc được tin tức về những người bị hại kia.”
Các cô ấy đã phải chịu quá nhiều tổn thương, không thể bị tổn thương lần nữa.
Biểu tình của Cục trưởng nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi.”
Dương Tam nhớ đến một chuyện, chợt lộ ra lúm đồng tiền: “Đúng rồi, đừng quên chuyển lời cho mấy người Đinh Sùng. Bảo bọn họ đừng nên chết quá sớm, tôi là người thù dai, nên nhất định sẽ chuẩn bị tốt những hình phạt ở địa ngục chờ bọn họ.”
Khóe miệng Cục trưởng giật giật: Đây là sau khi chết cũng không buông tha? Nhưng nhớ lại những hành vi phạm tội của đám người kia trong bản ghi chép, hắn liền cảm thấy những hình phạt đó vô cùng thích đáng.
Là người thì vẫn nên có lòng kính sợ.
Có chính phủ ra mặt, những chuyện tiếp theo không cần Dương Tam phải ra tay.
Đám người Đinh Sùng đã bị dẫn đi, sau này những người phụ nữ kia cũng phải ra mặt làm nguyên cáo.
Lúc trước Dương Tam đã để các cô ấy ở bên phòng cách vách, thuận tiện bày trận pháp nên đám người Đinh Sùng mới không tìm được bọn họ.
Nhưng dù vậy, cả buổi tối ngày hôm nay mấy người bọn họ cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt, trong lòng bọn họ tràn ngập cảm giác lo sợ hãi hùng, đặc biệt là khi nhìn qua cửa sổ thấy bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát.
Đôi mắt Miêu Thúy Thúy đỏ hồng, nói: “Nếu thật sự không được, chúng ta đừng báo án nữa, trở về sống thật tốt.”
Sắc mặt Dương Tam ôn hòa đi vài phần: “Yên tâm đi, trời sáng rồi.”
Ánh nắng sớm đầu tiên chiếu qua ô cửa sổ, mang đến hi vọng cho mọi người. Tuy rằng đến muộn, nhưng cuối cùng ánh sáng vẫn đến.
Miêu Thúy Thúy giật mình, một lúc lâu sau, trong phòng liền vang lên tiếng khóc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo