Sở trưởng Đinh suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài. Ở nơi huyện thành nhỏ bé này, có thể nói là hắn một tay che trời, cuộc sống thoải mái không khác gì hoàng đế, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là những hương thân phụ lão đã biến thành quỷ ở thôn Thạch Cổ kia. Người sống trên đời này làm gì có ai không sợ ma quỷ cơ chứ? Dù là những người có chức vị cao hơn hắn, chỉ cần hắn nhờ mấy quỷ hồn kia đến hỏi thăm, lại đưa thêm chút tiền liền có thể dễ dàng thu phục.

Chỉ là những quỷ hồn làm chỗ dựa cho hắn đã bị cậu thiếu niên trước mặt này nuốt mất, hơn nữa đối phương giống như chỉ đang ăn thịt xiên bình thường. Dù sở trưởng Đinh có ngốc cũng biết mình đã trêu trọc nhầm người, lúc này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ - biết vậy đã chẳng làm, vì cái gì mà hắn lại muốn tự mình đến đây cơ chứ?

Dương Tam vui vẻ nhìn hắn: “Ông vừa nói hôm nay đến đây là để làm gì cơ?”

Nụ cười tươi như hoa kia rơi vào mắt sở trưởng Đinh chẳng khác gì la sát cả. Hai chân của hắn run rẩy không ngừng, mất đi khí thế kiêu ngạo lúc đầu:

“Tôi… chúng tôi nghe nói mấy người không cẩn thận làm rơi mất ví tiền, nên… nên mới đến đây.”

Hắn tạm thời bịa đặt một cái cớ. Hai tên cấp dưới nhìn hắn với vẻ mặt khiếp sợ, lời này không giống như lúc đầu bọn họ đã bàn bạc với nhau a. Không phải sở trưởng nói muốn bắt tất cả những người này vào ngục hay sao?

Dương Tam thật sự không nghĩ đến hắn ta lập tức bịa ra một cái cớ, có chút giật mình, sau đó trong đầu liền loé lên một suy nghi - tiện nghi tự dâng đến cửa mà không chiếm thì thật quá ngu ngốc:

“À, vậy chiếc ví kia đâu?”

Sắc mặt sở trưởng Đinh tái nhợt, lấy ví tiền của mình ra.

Ví tiền vừa lấy ra dường như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, bay thẳng đến trước mặt Dương Tam. Một màn không phù hợp với nguyên lý trọng lực của trái đất khiến mấy vị cảnh sát trong phòng nghẹn họng nhìn trân trối.

Dương Tam mở ví tiền ra, vẻ mặt ghét bỏ, vậy mà chỉ có một ngàn tệ. Ngẫm lại cũng có thể lý giải, hiện giờ đa số mọi người đều gửi tiền vào trong thẻ, trong ví chắc chắn sẽ không có nhiều tiền mặt.

Dương Tam rút tiền ra, ném ví tiền trở về, ngữ khí bình tĩnh: “Các người đến cũng tốt, giúp tôi tiết kiệm thời gian đi tìm các người. Quỷ hồn Đinh Kiến Phúc, Đinh Đại Hải và các hồn ma khác chuẩn bị đầu thú cũng như báo án.”

Cô cười như không cười nhìn sở trưởng Đinh: “Bọn họ muốn tự thú chuyện thôn Thạch Cổ lừa bán phụ nữ, thuận tiện tố cáo việc Đinh Sùng nhận hối lộ cấu kết với người của thôn Thạch Cổ làm chuyện xấu.”

Bảy xiên quỷ hồn Bánh Bao Thịt ăn còn dư lại đúng một xiên, Dương Tam dứt khoát tạm thời lưu lại đám quỷ hồn này. Những quỷ hồn may mắn sống sót này sau khi tận mắt chứng kiến Bánh Bao Thịt từng ngụm ăn mất từng quỷ hồn liền không muốn rơi vào kết cục tương tự, nên đương nhiên Dương Tam nói thế nào thì làm theo thế đấy.

Bánh Bao Thịt vẻ mặt không nỡ ném sáu quỷ hồn còn lại xuống, rất nhanh trong phòng liền xuất hiện sáu quỷ hồn. (Vốn dĩ có bảy quỷ hồn nhưng vừa bị Bánh Bao Thịt ăn mất một tên).

Sở trưởng Đinh nhìn ông cố Đinh Phúc Kiến quen thuộc đang run rẩy nói: “Tôi… tôi muốn tự thú.”

Dương Tam cầm điện thoại di động, quay lại quá trình tự thú của mấy ác quỷ này, cũng xem như là mở ra một tiền lệ cho Hoa Hạ.

Khiếp sợ Dương Tam và Bánh Bao Thịt hung tàn, mấy quỷ hồn này không dám giấu diếm nửa phần, thành thật khai báo tất cả tội ác bọn chúng gây ra. Bao gồm chuyện bọn chúng sàng lọc đối tượng như thế nào, sử dụng các thủ đoạn tàn nhẫn để trừng phạt những người bỏ trốn ra sao. Thậm chí vì để giết gà dọa khỉ, bọn chúng còn dùng bụi gai quất đánh lên thân thể những người bỏ trốn trước mặt tất cả phụ nữ bị lừa bán, cuối cùng ném vào trong hố, người đang sống sờ sờ bị bọn chúng dùng đá đập chết

Viên cảnh sát phụ trách ghi chép có chút run tay, bọn họ ít nhiều gì cũng biết chuyện của sở trưởng Đinh và thôn Thạch Cổ, nhưng dựa theo tâm lý thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên bọn họ liền ôm thái độ im lặng, lại chưa từng nghĩ đến bên kia chẳng khác nào địa ngục trần gian. Các thôn dân bề ngoài giản dị này vẫn cảm thấy bản thân không làm sai, tuy rằng nói là tự thú nhưng giọng điệu dường như rất ủy khuất. Bọn chúng chỉ muốn bắt mấy người cháu dâu không an phận trở về, như vậy là sai sao? Ngủ cũng đã ngủ rồi, con cũng đã sinh, tất nhiên cũng là người của thôn bọn họ.

Hắn theo bản năng liếc nhìn sở trưởng Đinh một cái. Tuy rằng ngày thường bọn họ đều làm việc theo sự phân phó của sở trưởng Đinh, nhưng trước khác nay khác, mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất. Sau khi chứng kiến thủ đoạn trừng trị ác quỷ của Dương Tam, không một ai có can đảm làm càn nữa.

Gương mặt sở trưởng Đinh dần tái nhợt, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, chờ sau khi chuyện này bị điều tra ra, điều chờ đợi hắn chính là tai ương ngục tù. Hắn không muốn ngồi yên chờ chết, tay theo bản năng sờ lấy khẩu súng trên người.

Ánh mắt lạnh lùng của Dương Tam quét đến, chỉ một cái liếc mắt đã khiến trên người sở trưởng Đinh chợt bốc cháy, ngọn lửa thiêu đốt thân thể khiến hắn ta vừa kêu rên thảm thiết vừa lăn lộn trên mặt đất. Một mồi lửa này cũng đã thiêu rụi hi vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm trong lòng hắn.

Nếu không phải Dương Tam muốn lưu lại cho hắn cơ hội chịu tội thì chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Thời điểm đám người Đinh Kiến Phúc tự thú hành vi phạm tội của bản thân vẫn còn lắp bắp, chờ đến khi kể tội sở trưởng Đinh thì ngôn ngữ liền lưu loát hơn rất nhiều.

“Là A Sùng nói với chúng tôi đây chỉ là việc nhỏ, sau này nó có thể dễ dàng áp xuống. Chúng tôi tưởng nó là người đọc sách nên khẳng định sẽ biết nhiều hơn người trong thôn. Chúng tôi không biết việc này là phạm pháp a.”

“Nữ nhân cổ đại nếu bỏ trốn còn phải thả lòng heo nữa.”

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Nếu vào thời cổ đại, dù tôi đánh chết tất cả mọi người trong thôn Thạch Cổ thì cũng không ai nói gì.”

Chỉ một câu nói đã khiến Đinh Kiến Phúc im như ve sầu mùa đông, hắn lảo đảo lặp đi lặp lại cũng chỉ mấy lời này.

“Chúng tôi thật sự không biết, không một ai nói với chúng tôi việc này là phạm pháp cả.”

“A Sùng vẫn luôn nói với chúng tôi là sẽ không có việc gì. Chúng tôi cũng đưa cho nó không ít tiền. Số tiền đó còn có thể lấy lòng vài người.”

“Chúng tôi đều là những người dân bình thường giản dị, nếu biết đó là phạm pháp chắc chắn sẽ không làm.”

0.17019 sec| 2400.078 kb