“Các người không thể như vậy, lừa bán người là phạm pháp.” Cảm xúc của Ngô Tư Thi sắp suy sụp, cô ấy khóc lóc nói. Trên đường đi cô ấy cũng từng muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng di động không hề có tín hiệu. Không có biện pháp thông báo với bên ngoài, việc báo cảnh sát cũng trở thành một hy vọng xa vời.

Một nữ quỷ quay đầu lại, cô ta mất một bên mũi, ánh mắt nhìn người khác vô cùng lạnh lùng: “Phạm pháp gì chứ? Quốc gia cũng không thể khiến chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn, đúng không?”

Giọng điệu của bà ta lộ ra hận ý: “Mấy cô gái trẻ bây giờ ai cũng chê bai thôn chúng tôi nghèo khó, không chịu gả đến đây. Đáng thương cho đứa con trai lớn của tôi, đến chết cũng chưa cưới được vợ. Một người trung hậu như thằng bé, vậy mà các người đều chướng mắt nó.”

“Không phải quốc gia sẽ giúp người dân chúng tôi giải quyết vấn đề hay sao? Tại sao lại không phát con dâu cho chúng tôi cơ chứ? May mắn là ông trời có mắt, để mấy người chúng tôi sau khi chết còn có thể lưu lại nơi này, nếu không nhà chúng tôi đã bị đoạn tử tuyệt tôn, sau này chúng ta còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông.”

“Các người đừng hòng nghĩ đến cái chết, cho dù tự sát thì chúng tôi vẫn nhìn chằm chằm. Các người sinh ra là người của thôn chúng tôi, chết đi vẫn là quỷ của thôn chúng tôi.”

Âm thanh tàn nhẫn của bà ta quanh quẩn trong xe buýt, vừa uy hiếp vừa nguyền rủa.

Sắc mặt các cô gái trở nên trắng bệch như tờ giấy, tương lai tràn đầy hy vọng của bọn họ hoàn toàn biến mất, thậm chí đến chết đi cũng không thể nào thoát khỏi ma trảo của những người ở đây.

Lại Mỹ Hoa đưa tay che miệng, không dám khóc thành tiếng. Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người một nữ quỷ ăn mặc trang trọng đang ngồi im không nói một lời, trong lòng xuất hiện một tia hy vọng. Nữ quỷ kia vừa nhìn liền biết không phải người sinh ra ở thôn này, chỉ sợ lúc còn sống cũng bị lừa bán đến đây. Nếu có thể cầu xin nữ quỷ kia giúp đỡ, nói không chừng có thể thoát khỏi nơi này.

Trong mắt những cô gái chưa nhìn thấy thế giới rộng lớn, thì thôn nhỏ trong ngọn núi này không thể nghi ngờ chính là địa ngục trần gian.

Người trong thôn cũng không vội vàng chọn lựa các cô gái mà vẫn để mấy người bọn họ ngồi ngốc trong xe buýt do quỷ trông coi, tựa hồ như muốn mượn chuyện này để mài đi góc cạnh trên người bọn họ. Mấy cô gái không nhịn được lại không dám xuống xe, thậm chí bên trong xe còn có mùi nước tiểu. Nếu là ngày thường, hành vi này đã sớm bị mắng chết, nhưng lúc này không một ai lên tiếng trách cứ bọn họ. Mọi người phảng phất như thấy được tương lai của bản thân trên người các cô ấy.

Bánh Bao Thịt cũng đang lâm vào trong rối rắm. Cậu đã cảm ứng được vị trí của khối mỹ thực kia, rất muốn đi qua đó ăn một bữa tiệc lớn. Nhưng nếu cậu rời đi, chỉ sợ nửa ngày sau vẫn chưa thể trở về, đến lúc đó cậu cũng không dám chắc những cô gái này sẽ xảy ra chuyện gì. Bánh Bao Thịt rất có thiện cảm với những cô gái ở nhân gian, bởi vì họ sẽ thường xuyên xoa đầu rồi mua cho cậu rất nhiều thức ăn ngon.

Cậu không giống với chị gái, tuy rằng có thực lực nhưng lại không biết thiết lập kết giới.

Nếu tính toán một cách cẩn thận thì Bánh Bao Thịt mới xuất thế được mấy năm, nếu ở Yêu giới thì vẫn còn là một tiểu bảo bảo.

Lúc cậu đang rối rắm thì Dương Tam cũng đã đến nơi.

Cô cũng không lập tức hiện thân, mà trước tiên thiết lập kết giới xung quanh thôn này, thuận tiện nghe ngóng mọi việc một chút. Trùng hợp trong khoảng thời gian này cô đã ăn hết Công Đức chi khí, đang thèm ăn thì Bánh Bao Thịt lại chủ động dâng tặng phần lễ vật này.

Giải cứu nhiều người như vậy chắc chắn sẽ được một kiện công đức.

Bên kia, người của thôn Thạch Cổ cũng đang thảo luận về Bánh Bao Thịt.

“Các người đưa mấy đứa con gái kia đến đây là được rồi, tại sao lại dẫn theo cả đàn ông con trai thế này?”

Tài xế châm điếu thuốc, không để bụng nói: “Cũng không biết tại sao thằng nhóc này lại lên xe, hẳn là nhìn thấy xe của chúng ta nên lên theo. Nhìn cậu ta còn rất trẻ tuổi, da thịt non mềm, hẳn là cũng chẳng nhấc lên được chút sóng gió nào đâu.”

“Có thể nhìn thấy xe chúng ta nhỡ là đạo sĩ thì sao?” Đinh Thiết Thư nhíu mày lên tiếng, hắn là thôn trưởng của thôn này, làm việc cẩn thận hơn nhiều so với những người khác.

“Thôn trưởng, ông đừng suy nghĩ quá nhiều. Cho dù là đạo sĩ, tuổi còn trẻ như vậy chỉ sợ vẫn chưa xuất sư. Lúc trước cũng không phải chưa từng có hòa thượng đạo sĩ đến đây, chẳng phải cuối cùng đều thành xương trắng ở sau núi hay sao? Chũng ta có nhiều lão tổ tông che chở như vậy, đừng nói là một người đến, dù là cả đám người đến đây thì chúng ta cũng không sợ.”

Một người đàn ông dáng vẻ lưu manh bày ra biểu cảm thèm nhỏ dãi: “Cứ để tôi chọn trước đi. Tôi chưa từng nếm thử hương vị của sinh viên đại học.”

“Chờ bỏ đói bọn họ thêm hai bữa, dọa thêm một trận nữa rồi hãy tính. Các người cũng không muốn cưới về một cô vợ đanh đá đấy chứ?”

“Bài học lần trước các người đã quên rồi à? Sau khi con nhóc kia biến thành quỷ liền tự bạo, liên lụy vài vị trưởng bối trong thôn cũng hồn phi phách tán theo. Bọn họ chết đi vẫn chưa kịp hưởng phúc đã bị kéo xuống nước, loại chuyện này không thể xảy ra thêm lần nữa.”

“Yên tâm, lần này nhất định tôi sẽ dạy dỗ bọn họ đến khi nào ngoan ngoãn mới thôi.”

Ánh mắt Dương Tam nhìn nước sông đen ngòm róc rách lưu động, trong đầu liền hiện ra ba chữ: Sông U Minh.

Ai cũng không nghĩ tới sông U Minh vốn nên ở Minh Phủ lại có khe hở xuất hiện trên nhân gian. Hóa ra đây chính là nguyên nhân giúp những hồn phách của thôn Thạch Cổ trở nên lớn mạnh, thậm chí ban ngày ban mặt còn có thể lừa bán con gái nhà người ta vào thôn.

Đối với những người dân lớn lên trong thôn, chấp niệm lớn nhất của bọn họ là nối dõi tông đường, cho dù biến thành quỷ vẫn muốn tìm mọi cách để kéo dài hương hỏa. Bọn họ căn bản là không hề quan tâm đến suy nghĩ của những người bị hại. Ngủ cũng đã ngủ, con cũng đã sinh, bọn họ cũng không phải không cho các cô ấy ăn uống, vì sao các cô ấy vẫn không biết đủ? Người sống cả đời không phải đều sống như vậy sao?

Muốn ăn hết con sông này ít nhất cũng phải mất hai đến ba ngày. Do đó trước tiên cứ giải quyết hết lũ quỷ hồn này! Xem như là lót dạ bằng món khai vị trước khi ăn món chính.

Ánh mắt Dương Tam rơi vào một người phụ nữ tuổi già sức yếu, trầm mặc. Thôi, món khai vị tốt nhất vẫn nên nhường cho Bánh Bao Thịt thì hơn. Còn cô phải giữ bụng để ăn món chính.

Gần đây cô có chút từ giàu biến thành nghèo rồi.

1.30989 sec| 2400.828 kb