Trấn Nguyên Tử lấy ra một hộp linh quả, đây là số linh quả ngày thường ông tích góp được, hôm nay xem như mất máu khá nhiều.
Dương Tam lập tức đem chuyện Côn Bằng vứt ra sau đầu, vui vẻ ăn linh quả.
Thấy lực chú ý của cô bị dời đi dễ như trở bàn tay, Trấn Nguyên Tử không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Từ Xuân Thâm nhận thấy điều này, đáy mắt liền nhiều thêm một suy nghĩ sâu xa.
Nhìn chung, lần gặp mặt sư phụ này xem như hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Chỉ là trước khi rời đi, Từ Xuân Thâm vẫn không quên nói một câu: “Hẹn gặp lại, sư phụ.”
Trấn Nguyên Tử suýt chút nữa thì tức giận mà đánh anh thêm trận, cái tên không biết xấu hổ này.
Sau khi thành công chọc tức Trấn Nguyên Tử một lần nữa, Từ Xuân Thâm cũng xem như đã báo được thù. Rốt cuộc mấy cú đánh vừa nãy thật sự rất đau.
Trong tay Dương Tam xách theo một đống linh quả vừa lấy được từ chỗ sư phụ, tâm tình cực kỳ vui sướng. Giọng nói của cô tràn ngập sự chờ mong: “Khi nào thì chúng ta đến gặp ba mẹ anh đây?”
Sớm biết gặp phụ huynh được hưởng phúc lợi lớn như vậy thì cô nên sớm tìm bạn trai mới phải. Không biết nếu gặp phụ huynh thêm vài lần có thể lấy thêm một chút gì đó hay không? Hẳn đây cũng là một ý tưởng làm giàu. Dương Tam trầm tư suy nghĩ.
Trong mắt Từ Xuân Thâm tràn đầy ý cười: “Lúc nào cũng có thể. Lúc trước anh đã nói với bọn họ về chuyện của chúng ta.” Ba mẹ anh đều vô cùng chờ mong, đặc biệt là mẹ anh, bao nhiêu món đồ gia truyền đều đã lấy ra hết.
Dương Tam khẽ gật đầu: “Như vậy em sẽ chọn một ngày tốt giờ đẹp để sang đó.”
Từ Xuân Thâm có chút buồn bực: “Nhìn em có vẻ không khẩn trương chút nào cả!”
Dương Tam tràn đầy tự tin: “Đó là bởi vì từ nhỏ em đã được các trưởng bối vô cùng yêu thích, không có trưởng bối nào không thích em cả.”
Nên ba mẹ của Từ Xuân Thâm khẳng định cũng sẽ thích cô. Bởi vì sự tự tin mà người ngoài không thể nào hiểu được, trước nay Dương Tam không hề lo lắng về vấn đề này, ngược lại còn chờ mong không biết mẹ Từ sẽ tặng cô quà gặp mặt gì.
Từ Xuân Thâm nhìn khóe mắt đuôi mày của cô tràn ngập sung sướng và tự tin, khóe môi không khỏi nhiễm ý cười: “Đúng vậy, chẳng có ai không thích em cả.”
Anh rất thích dáng vẻ này của Dương Tam, phảng phất như không có chuyện gì có thể khiến cô suy sụp và khổ sở.
Con ngươi Dương Tam sáng lấp lánh nhìn anh: “Ba mẹ anh thích gì, chúng ta có thể tham khảo và chuẩn bị mọi thứ thật tốt.”
Tỉnh H.
Một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, một thân trang phục màu trắng đơn giản nhưng khí độ vẫn khiến mọi người xung quanh phải ghé mắt nhìn.
Ở một địa phương không mấy khá giả như thế này rất hiếm khi gặp được người phong trần tuấn lãng như vậy. Mấy cô gái trong nhà ga nhìn thấy cậu thì đỏ mặt, xúm vào nhỏ giọng thảo luận, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chàng trai kia.
Thiếu niên này đúng là Bánh Bao Thịt đã lâu không thấy, hiện giờ cậu đã không còn dáng vẻ mười ba tuổi như lúc vừa rời khỏi nhà mà trở thành thiếu niên mười tám tuổi, cả người cao lên không ít, cả người tràn ngập mỹ cảm đơn bạc, giống như mỹ thiếu niên trong truyện tranh.
Dù bề ngoài của Bánh Bao Thịt trông có vẻ trưởng thành hơn không ít nhưng vẫn không thể che giấu nét ngây ngô của cậu.
Cậu cảm nhận được ở tỉnh này có thức ăn ngon nên mới chạy đến đây, nhưng cụ thể là nơi nào thì cậu lại chưa tìm được, bởi vậy chỉ có thể lang thang đi dạo khắp nơi không có mục đích. Bất quá bởi vì trước khi ra cửa, cậu đã dùng vận khí của Tiểu Kim ngưng tụ thành ngọc bội cẩm lý mang theo ở bên người, nên dọc theo đường đi thu hoạch được không ít.
Ở các huyện nhỏ xa xôi như thế này rất hiếm khi thấy taxi, chỉ có xe bus, hơn nữa đều là hơn nửa giờ mới có một chuyến.
“Xe bus đến rồi.” Một cô gái mặc váy màu đỏ vui vẻ nói, lôi kéo tay bạn mình bước lên xe.
Bánh Bao Thịt ngẩn ra một chút, cũng đi theo bọn họ lên xe. Trong mắt cậu, chiếc xe này tựa hồ như đi ra từ sương mù. Nhưng có vẻ những người xung quanh không hề phát hiện ra điểm này, ngoại trừ cậu và hai cô gái, dường như mọi người đều không biết đến sự tồn tại của chiếc xe bus này.
Đợi sau khi ba người bọn họ lên xe, một người đang chờ xe ở nhà ga bất tri bất giác hỏi: “Vừa nãy có chiếc xe nào đến đây hay sao? Tại sao tôi cảm thấy thiếu mất mấy người đứng chờ nhỉ?”
“Không đâu. Chắc là bọn họ thiếu kiên nhẫn chờ xe nên quay về trước rồi.” Một người bạn của đối phương lên tiếng, sau đó mặt mày hớn hở nhắc đến chuyện hôm qua hắn ta trúng vé số được 100 tệ.
Khi mấy người Bánh Bao Thịt bước lên xe, trên xe chỉ còn lại ba chỗ trống. Bánh Bao Thịt chọn một chỗ trống ngồi xuống, hai cô gái lên xe cùng cậu ngồi ở hai vị trí còn lại. Lúc này, chuông gió treo ở cửa xe nhẹ nhàng chuyển động, phát ra tiếng đinh đinh.
Cô gái mặc váy đỏ kia không khỏi nhíu mày: “Không nghĩ đến hôm nay có nhiều người bắt xe như vậy, ngày thường trên xe ngồi không hết một phần ba ghế.”
Cô bạn ngồi bên cạnh mặc áo khoác vàng nhạt, ngũ quan thanh tú, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ bởi vì hôm nay là cuối tuần?”
Hai cô gái trẻ cũng chỉ bát quái một chút mà thôi, sau đó vô cùng hưng phấn nhìn Bánh Bao Thịt đang ngồi ở ghế trước. Đối với những người ít khi ra khỏi huyện thành như bọn họ thì nhân vật như Bánh Bao Thịt vô cùng hiếm gặp, bởi vậy liền nhìn nhiều hơn một chút.
Bánh Bao Thịt quan sát mọi tình huống xảy ra trong xe. Mấy tháng nay một mình đi lại khiến suy nghĩ của cậu L trưởng thành hơn không ít - tuy rằng vẻ bề ngoài không thể nhìn ra.
Cậu thấy được trên chiếc xe bus này tổng cộng có ba mươi ba chỗ ngồi, hai mươi mốt người sống, còn lại thì đều là quỷ hồn, bao gồm cả tài xế ngồi ở phía trước. Ở hai cửa xe trước và sau đều bị quỷ chiếm chỗ. Dáng vẻ của bọn chúng thoạt nhìn rất giống người sống, nhưng tử khí trên người bọn chúng lại không thể lừa gạt Bánh Bao Thịt.
Trong lòng Bánh Bao Thịt nhảy nhót, lát nữa sẽ có mỹ thực vào bụng.
Ước chừng hai mươi phút sau, một cô gái khoảng hai mươi tuổi cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhíu mày hỏi: “Vẫn chưa đến trạm sao? Đã gần một tiếng rồi.”
Ngày thường cô ấy ngồi xe cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút là đến nơi, hôm nay rõ ràng không hề kẹt xe nhưng đi hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa đến.
Cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt phát hiện nơi này hoàn toàn xa lạ, chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trong giọng nói của cô ấy ẩn chứa sự khủng hoảng: “Đây là nơi nào? Tôi muốn xuống xe.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo