Ngày hôm sau, ngoại trừ tám người phụ nữ chuẩn bị đến cục cảnh sát báo án, những người khác đều được đưa về nhà, rời xa vùng đất ác mộng này.

Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, Dương Tam liền bồi các cô ấy một đoạn đường. Cô cũng rất khâm phục dũng khí của những người phụ nữ này, rốt cuộc không phải ai cũng có thể giống như các cô ấy, tự tay xé miệng vết thương cho mọi người xem. Thậm chí sau này có thể sẽ xuất hiện rất nhiều tin đồn ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, đồng thời khiến bọn họ bị tổn thương thêm lần nữa.

Huống chi, cô không tin chuyện ở thôn Thạch Cổ có thể giấu kín đến mức không một khe hở. Hơn nữa, những năm gần đây không có mấy người có thể thành công thoát khỏi nơi ma quỷ kia, chỉ sợ có người cấu kết với bọn chúng làm việc xấu.

Nhân cơ hội này phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng cũng xem như là một việc công đức.

Án kiện lừa bán người lần này liên quan đến tất cả mọi người trong thôn, dù thế nào cũng không thể xem nhẹ. Viên cảnh sát phụ trách ghi chép là một người trẻ tuổi, mới đi làm không lâu, nghe được mấy chuyện này liền tức giận đến mức bóp nát chiếc bút bi trong tay. Đặc biệt là khi nhìn thấy những người phụ nữ này, rõ ràng họ còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại gầy guộc già nua hơn cả những người đã bốn mươi tuổi, trong lòng hắn cảm thấy đồng tình không thôi.

Chờ sau khi hoàn thành bản ghi chép, những người phụ nữ này liền nghỉ ngơi tại một khách sạn ở huyện thành.

Sau khi cảnh sát Mai sửa sang lại hồ sơ ghi chép liền chuẩn bị đến chỗ sở trưởng báo cáo. Cảnh sát Vương - đồng sự của hắn đi tới vỗ vai, thấp giọng nói: “Nếu cậu muốn tốt cho các cô ấy thì tốt nhất đừng nên lập án.”

Cảnh sát Mai khó hiểu hỏi: “Vì sao?” Tuy rằng, hiện tại những người phụ nữ đó đã được cứu ra, nhưng nếu không trừng trị kẻ ác, nói không chừng ngày sau vẫn sẽ có người bị hại khác xuất hiện.

Cảnh sát Vương rít điếu thuốc, thổn thức nói: “Cậu cho rằng chuyện ở thôn Thạch Cổ không có ai hay biết à? Không phải mọi người không biết, chỉ là họ không dám! Ai dám đối nghịch với quỷ cơ chứ? Mấy năm trước cũng có một vị muốn xử lý việc này, kết quả nhà hắn ta liền bị hỏa hoạn, cha mẹ hắn cũng qua đời trong trận hỏa hoạn đó. Có người lén lút mời hòa thượng đạo sĩ đến nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì bọn chúng.”

Hắn đè thấp giọng, nói: “Hơn nữa sở trưởng của chúng ta họ Đinh.”

Sở trưởng cũng là người của thôn Thạch Cổ, đương nhiên hắn ta sẽ che chở cho hương thân phụ lão ở nơi đó. Không những vậy, mấy người trong thôn còn thường xuyên hối lộ sở trưởng, hắn ta sẽ giúp bọn chúng lo liệu bên trên, đảm bảo mọi chuyện kín kẽ không xảy ra bất trắc. Có quỷ thần chấn nhiếp, còn có sở trưởng ra mặt, những người thật vất vả lắm mới thoát khỏi thôn Thạch Cổ cuối cùng vẫn bị đưa về đó. Cảnh sát Vương cũng từng mang trong mình một thân nhiệt huyết, nhưng sau khi nhìn thấy đồng nghiệp mất đi cha mẹ chỉ sau một đêm, hắn liền sợ hãi. Hắn không chỉ sợ bản thân mình sẽ gặp chuyện bất trắc, mà càng sợ sẽ liên lụy đến người thân gia đình.

Cảnh sát Mai ngẩn người, hắn không ngờ bên trong chuyện này còn có nội tình như vậy. Nhưng nếu bảo hắn giả vờ như không biết thì lại cảm thấy có lỗi với lương tâm.

Cảnh sát Vương thở dài, nói: “Nếu cậu muốn tốt cho các cô ấy vậy thì hãy khuyên bọn họ rời khỏi nơi này. Hà tất chỉ vì muốn làm rõ mọi chuyện lại khiến bản thân rơi vào vòng xoáy không lối thoát, nếu chẳng may lại bị đưa về nơi đó thì chính là mất nhiều hơn được.” Có nơi tràn ngập ánh sáng tất nhiên cũng có nơi bị bao phủ bởi bóng tối.

Cảnh sát Mai hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi.”

Sau khi cảnh sát Mai tan làm lập tức đến khách sạn mà mấy người Dương Tam đang trọ lại, vẻ mặt chua xót nói: “Các cô vẫn nên mau chóng về nhà đi.”

Tất cả những gì hắn có thể làm là nhắc nhở bọn họ tránh khỏi chuyện này.

Mấy người phụ lộ vẻ chua xót, chẳng lẽ bọn họ không có cách nào đòi lại công bằng cho bản thân hay sao?

Cảnh sát Mai nhắc nhở các cô ấy: “Hoặc là khi nào các cô về đến quê nhà thì báo án cũng được.” Ở địa phương khác thì sở trưởng không thể nào một tay che trời. Trên đường đi hắn đã suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.

Dương Tam có chút kinh ngạc nhìn hắn, vị cảnh sát này cũng rất chính trực: “Tôi biết rồi.”

Cảnh sát Mai chỉ nghĩ các cô nghe lọt tai, nên nhanh chóng rời đi.

Hắn không hề biết rằng, từ đầu đến cuối, suy nghĩ của Dương Tam không hề cùng tần số với hắn, cô chuẩn bị ở lại đây để câu cá lớn.

Trong đồn cảnh sát đương nhiên không thể không có tâm phúc của sở trưởng Đinh, hơn nữa buổi chiều có tận tám người đến báo án, quả thật trận thế không nhỏ. Do đó rất nhanh liền có cảnh sát thông báo cho sở trưởng Đinh biết chuyện này.

Sở trưởng Đinh đang ăn cơm chiều, nhận được tin tức này thì vô cùng bất mãn. Tại sao những người này cứ thích tìm việc cho hắn làm? An ổn sống qua ngày không tốt hay sao, việc gì phải khiến bản thân mình cảm thấy ngột ngạt. Nếu việc này thật sự bị lộ ra ngoài, hắn không thể nào đối mặt với hương thân phụ lão ở thôn Thạch Cổ, hơn nữa chuyện này lại xảy ra trên địa bàn do hắn quản lý, chỉ sợ đến chức quan cũng khó giữ được.

Sở trưởng Đinh cười lạnh một tiếng, trực tiếp phân phó xuống dưới: “Thông báo cho bọn họ tập trung lại, bắt hết mấy người kia về.”

Hắn suy nghĩ, có chút không yên tâm, buông chén đũa, nói: “Tôi cũng nên đi cùng thì hơn.”

Hắn ta phải tận mắt nhìn thấy những người này bị đưa về mới có thể an tâm, nếu chẳng may có người chạy thoát thì không hay. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, hắn còn phải mời mấy vị lão tổ tông đến hù dọa cấp dưới một trận, miễn cho người khác sinh ra tâm tư khác, một lòng muốn đối nghịch với hắn.

Khi Dương Tam đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe được động tĩnh dưới lầu, cô biết con cá lớn mà mình chờ đợi đã đến.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, cửa trực tiếp bị đẩy ra, ba cảnh sát từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu là sở trưởng Đinh, hắn ta lấy ra giấy chứng minh thân phận, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Mời các cô phối hợp với hoạt động điều tra của cảnh sát chúng tôi.”

Dương Tam búng tay một cái, cánh cửa sau lưng bọn họ lập tức đóng chặt lại. Giọng nói cô bình tĩnh: “Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn thảo luận với các anh một chút.”

Ánh mắt sở trưởng Đinh dừng lại trên gương mặt Dương Tam, trong lòng lập tức rục rịch, hắn ta chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, nếu lại đưa đến chỗ kia thì thật quá đáng tiếc. Ngữ khí của hắn bất giác phóng nhẹ vài phần:

“Cô muốn thảo luận chuyện gì?”

Ngón tay của Dương Tam chỉ vào xiên quỷ hồn trong tay Bánh Bao Thịt, đây là xiên quỷ hồn duy nhất mà cậu chưa ăn hết: “Chúng tôi muốn thảo luận về hành vi phạm tội của ông cố bà cố mấy người trong thôn.”

Sở trưởng Đinh tập trung quan sát, lúc này mới phát hiện trong phòng còn một thiếu niên dáng vẻ vô cùng tuấn tú, trong tay cậu đang cầm căn bản không phải là thịt xiên, mà là bảy cái bóng màu đen. Bóng dáng trên cùng rõ ràng phản chiếu thân ảnh của bà cố tuổi già sức yếu.

Bánh Bao Thịt chớp chớp mắt, trực tiếp cắn xuống, còn nhai nhai.

Bà cố của sở trưởng Đinh cứ như vậy bị một ngụm nuốt mất.

Hắn ta trợn mắt há mồm, không nhịn được lui về phía sau một bước.

Dương Tam đỡ trán: “Bánh Bao Thịt, đừng ăn vội.”

Cô nhìn sở trưởng Đinh, lộ ra nụ cười điềm mỹ: “Xin lỗi, em trai tôi đói bụng, không cẩn thận đã ăn mất bà cố của ông. Không có việc gì, ông cố của ông vẫn còn ở đó.”

0.09487 sec| 2410.102 kb