Đại học Thượng Nam.
Lại Mỹ Hoa nhìn tin tức đang được phát trên màn hình lớn ở nhà ăn, không khỏi ngẩn người. Cô ta đã trở về được mấy ngày nay. Hiện giờ TV đang phát lại tin tức của buổi tối ngày hôm qua, MC trên bản tin đang sử dụng tiếng phổ thông rành mạch thuật lại câu chuyện phụ nữ bị lừa bán ở thôn Thạch Cổ. Tất cả những người liên quan đều bị bắt về quy án, đồng thời sẽ bị xử lý thích đáng theo quy định của pháp luật Hoa Hạ.
Lại Mỹ Hoa bỗng nhiên không còn tâm trạng ăn cơm. Từ sau khi trở về, cô ta chỉ nói với mọi người rằng vì kết quả thi kém khiến tâm trạng không tốt nên mới ra ngoài giải sầu, ba mẹ cô ta cũng chưa từng hoài nghi, còn an ủi cô ta một hồi lâu.
“Ôi, hôm nay Mỹ Hoa cũng xem tin tức a.” Ngữ khí người bạn cùng phòng với cô ta rất kinh ngạc. Rốt cuộc ngày thường Lại Mỹ Hoa không hề quan tâm đến mấy bản tin thời sự, chỉ có hứng thú với tin tức bát quái liên quan đến minh tinh mà thôi.
Lại Mỹ Hoa vội vàng xúc một thìa cơm, gật gật đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này.
Người bạn cùng phòng kia xem qua tin tức đang phát trên màn hình, chau mày, tức giận nói: “Tin tức này tối hôm qua đã lên hot search, tối qua sau khi đọc được tin tức này cũng cảm thấy rất tức giận. Những thôn dân kia thật sự đáng giận! Khó trách có người gọi bọn họ là điêu dân nơi thâm sơn cùng cốc, những cô gái bị lừa bán cũng thật quá đáng thương, hy vọng nửa đời sau của bọn họ có thể bình an suôn sẻ.”
“Tôi thấy trên mạng có vài anh hùng bàn phím nói mấy người bọn họ đều đã sinh con sao không chịu sống cho tử tế. Tôi tức giận đến mức đã dành cả nửa buổi tối để khẩu chiến với bọn họ trên mạng. Bất quá theo bản tin thì nhờ một cặp chị em nên mới có thể một lưới bắt hết băng nhóm tội phạm. Bọn họ thật lợi hại, nếu tôi gặp phải chuyện như thế này chắc chắn đã bị hù chết.” Giọng nói của cô gái nhỏ thanh thúy, cũng có chút lảm nhảm, thao thao bất tuyệt không ngừng.
Trong đầu Lại Mỹ Hoa nhớ đến thần sắc lạnh lùng của Dương Tam, buột miệng thốt ra vài câu: “Ai biết có phải bọn họ muốn đánh bóng tên tuổi hay không. Nếu bọn họ thật sự là vì những người bị hại thì nên cố gắng đè ép việc này mà không phải làm ra thế trận lớn thế này, nói không chừng còn khiến danh tính những cô gái kia bị phơi bày ra ánh sáng.”
Chuyện bị lừa bán lúc nào chẳng có, cũng không phải không có vụ án lớn hơn thôn Thạch Cổ. Vậy mà cố tình chỉ có lần này được lên bản tin thời sự.
Khi Lại Mỹ Hoa nghe được bạn cùng phòng khen ngợi mấy người Dương Tam thì không khỏi khó chịu, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác sợ hãi, lo sợ chuyện lúc trước bản thân bị lừa bán sẽ bị đào ra. Tức giận cộng thêm bất an khiến cô ta không còn vẻ săn sóc chu đáo như ngày thường, giọng điệu nói chuyện vô tình lộ ra tính cách thật.
Bạn cùng phòng nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Nhưng tin tức đều không nói gì về thông tin của người bị hại cả, khi phỏng vấn cũng sử dụng phần mềm thay đổi giọng nói, làm sao lại quấy rầy đến bọn họ cơ chứ? Hơn nữa tin tức cũng đã nói là do những người bị hại chủ động đứng ra báo án.”
Lại Mỹ Hoa ý thức được bản thân đã thất thố, sau khi nghe thấy những lời này liền ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy đối phương khiến việc này trở nên hưng sư động chúng chẳng khác gì muốn tự tạo thanh danh cho bản thân, nên khinh thường loại hành vi ăn màn thầu máu người này mà thôi.”
Bạn cùng phòng xua xua tay nói: “Cậu hiểu lầm bọn họ rồi. Tin tức cũng chỉ nói là hai chị em, những thứ khác một câu cũng không đề cập, ngay cả tên của bọn họ cũng không công khai, chắc chắn là không phải lăng xê.”
Lại Mỹ Hoa miễn cưỡng cười cười: “Là như vậy à?”
Cô ta chợt cảm giác miệng mình có chút không đúng, đầu lưỡi bên dưới hàm thật sự rất khó chịu.
“Tôi…” Chưa kịp dứt lời, đầu lưỡi của cô ta liền dài ra một tấc, trực tiếp lè ra khỏi miệng.
Bạn cùng phòng trợn mắt há mồm nhìn cô ta.
Sắc mặt Lại Mỹ Hoa thay đổi, theo bản năng ngậm miệng lại, nhưng đầu lưỡi cô ta quá lớn căn bản là không thể ngậm hết được.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lưỡi của cô ta lại dài ra thế này?
Dương Tam ngồi trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc. Sau khi nhìn thấy chính phủ đã sắp xếp tốt cho những người phụ nữ bị lừa bán kia, Dương Tam liền không tiếp tục nhúng tay vào chuyện này. Dù sao những người liên quan đến vụ án, tất cả cô đều chào hỏi qua với địa phủ, an bài cho bọn họ một loại hình phạt.
Đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là ba ngày sau sẽ đi gặp mặt phụ huynh.
Không sai, cô đã chọn ra ngày lành tháng tốt, chuẩn bị đến gặp ba mẹ Từ Xuân Thâm.
Mạnh Bà nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của cô nhăn thành một đoàn, khó hiểu hỏi: “Không phải cô đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật rồi sao?”
Dương Tam đã chuẩn bị mười cân anh đào, mười cân dâu tây còn có cả mười cân xoài cô vừa cải tạo thành công.
Cô thở dài, nói: “Đóng gói ấy! Tôi còn chưa biết nên đóng gói thế nào cho đẹp. Bên ngoài đóng gói quá tục khí, không xứng với thân phận của tôi.” Những chuyện nhỏ nhặt trong mắt người khác lại là chuyện khiến Dương Tam rối rắm.
Mạnh Bà suy nghĩ một chút, nói: “Hay là đi tìm Thái Thượng Lão Quân?” Ông ấy am hiểu nhất chính là chuyện chế tạo đan dược và pháp khí.
Khóe miệng Dương Tam giật giật: “Như vậy cũng quá đại tài tiểu dụng!” Huống chi nếu dùng pháp khí để gói quà, cô tuyệt đối sẽ đau lòng chết mất. Ý định ban đầu của cô là sử dụng nguyên liệu giá cả phải chăng nhưng có thể mang đến cảm giác đặc biệt.
Nếu cô đưa quà gặp mặt trân quý, khẳng định là mẹ Từ sẽ ngượng ngùng khi tặng lại cô món quà rẻ tiền.
Bàn tính trong lòng Dương Tam đánh lạch cạch vô cùng vang dội.
Ánh mắt cô chợt sáng lên, cô đã nghĩ ra một ý rất hay!
“Vậy thì dùng nước đi!”
Dương Tam trực tiếp dùng nước suối trên núi Cửu Nguy tạo thành bao bì có phong cách giống với Picasso. Dòng nước lưu động trong tay cô giống như đất dẻo để cô tự ý đùa nghịch.
Mạnh Bà nhìn nhìn, tuy rằng không biết Dương Tam đang nặn cái gì, bất quá làn nước trong suốt này nhìn còn sáng hơn cả thủy tinh cao cấp, cảm xúc khi chạm tay vào cực tốt, sự tồn tại của bản thân nó đã là một tác phẩm nghệ thuật rồi.
Sau khi Dương Tam dùng nước tạo thành bao bì, cô cảm thấy mình quả nhiên là một thiên tài mà!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo