Nhóm quỷ hồn này vẫn chưa kịp bày tỏ nỗi khổ của bản thân đã nhanh chóng bị Bánh Bao Thịt xiên lấy. Những quỷ hồn khác nhau, màu sắc hồn thể cũng không giống nhau, hương vị ăn vào cũng bất đồng.
Ví dụ như lệ quỷ có hương vị như ớt cay, thủy quỷ có hương vị tươi ngon như hải sản, quỷ thắt cổ ăn có chút dai, có đưa cho Dương Tam thì cô cũng chẳng muốn ăn. Như vậy xem ra hương vị của lệ quỷ là ngon nhất.
Những quỷ hồn này đã tạo không ít tội nghiệt, Dương Tam thu thập bọn chúng cũng xem như là đã lập công, công đức chi khi thiên đạo giáng xuống cô cùng Bánh Bao Thịt mỗi người một nửa. Bánh Bao Thịt muốn dùng công đức chi khí bọc lấy lũ quỷ hồn này cho vào chảo dầu chiên lên.
Sau khi thu thập hết tất cả quỷ hồn trong thôn này, nơi đây liền bị bao phủ bởi mùi máu tươi nhàn nhạt.
Dương Tam nhìn về phía căn nhà có trồng một cây đào trước cửa, một người phụ nữ tóc tai hỗn độn cầm con dao trong tay, vừa khóc vừa cười. Bên cạnh đó, một người đàn ông đang nằm trên đất, trên người có vài chỗ đang chảy máu, hô hấp khó khăn.
Hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ: “Bà, bà nội tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
Bánh Bao Thịt giơ cái xiên lên, nói với hắn ta: “Bà nội anh ở chỗ này này, anh có muốn chào hỏi một tiếng hay không?”
Người đàn ông gian nan quay đầu, khi nhìn thấy một xâu quỷ hồn bị xiên giống như hồ lô ngào đường, hắn ta bị dọa đến mức đồng tử mở to, phía dưới lập tức mất khống chế.
Dương Tam suy nghĩ một chút, nói với cô gái kia: “Đừng đánh chết hắn, lưu lại cho hắn một mạng. Đừng vì loại người này mà để lại tiền án ở địa phủ, không đáng chút nào.”
Cô cũng chỉ muốn nhắc nhở một tiếng, nếu người phụ nữ thật sự giết người, cô cũng chẳng thèm quản. Cái này gọi là nhân quả tuần hoàn, phải chịu báo ứng. Nếu những người này đã làm hại những cô gái vô tội, vậy thì đừng trách bọn họ quay lại báo thù.
Thôn làng này cũng không tính là lớn, Dương Tam đi hết một vòng cũng không mất quá nhiều thời gian. Sau khi cô trói chặt những người trong thôn, một vài người phụ nữ bị giam cầm vẫn trốn tránh như cũ, còn bộ phận khác lựa chọn cầm lấy vũ khí, vì bản thân báo thù
Dương Tam trực tiếp triệu hồi đầu trâu mặt ngựa ra, để bọn họ và những quỷ sai khác hỗ trợ khiêng mấy người trong thôn này ra. Lực chấn nhiếp của đầu trâu mặt ngựa quả thật chuẩn cmnr, sau khi đám thôn dân nhìn thấy bọn họ liền sợ đến mức tè ra quần, cho rằng bản thân khó giữ được mạng nhỏ, cả đám thi nhau khóc lóc xin tha.
“Đại nhân còn có gì phân phó?” Đầu trâu vô cùng cung kính nói với Dương Tam, vị này chính là người có tu vi chuẩn thánh đấy, tuy rằng cả ngày đánh nhau với Tiểu Diêm Vương nhưng ai cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt. Những người có quan hệ không tốt chân chính đều đã bị Dương Tam ăn mất.
Dương Tam cười tủm tỉm nói: “Lúc trước tôi đã đồng ý với đám quỷ hồn ở thôn Thạch Cổ này một chuyện, bây giờ nên thực hiện tâm nguyện của bọn chúng.”
Khi cô nói ra những lời này, trên mặt những cô gái vừa có được tự do liền mất đi huyết sắc, còn mấy thôn dân đều lộ nét mặt vui mừng.
Dương Tam tiếp tục nói: “Tôi đã đáp ứng bọn chúng là sẽ để con cháu của bọn chúng có thể vĩnh viễn lưu truyền, do đó các người hãy cắt mệnh căn của mấy tên đàn ông đi.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như cắt thứ đó không khác gì cắt tóc. Sao Dương Tam có thể tự mình động thủ cơ chứ, vậy cũng quá mù mắt.
Tất cả những tên đàn ông nằm trên đất đều ngây người.
Đầu trâu mặt ngựa cũng đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng nói: “Ừm, nghiệp vụ này tôi không mấy quen thuộc, nhỡ cắt hỏng thì không hay lắm.” Đây là chuyện gì a, bọn họ làm quỷ sai, thường xuyên bị sai bảo làm việc này việc nọ, nhưng đây là lần đầu tiên bị phân phó thiến người.
Đầu trâu mặt ngựa vội vàng kêu mấy tên thuộc hạ đến.
“Đứa con gái như cô thật quá tàn nhẫn, sao có thể đối xử với người dân chúng tôi như vậy?”
“Trên đời này còn có thiên lý hay không a.”
Mấy người lớn tuổi trực tiếp kêu khóc, không ngừng phun ra mấy lời tục tĩu. Sắc mặt Dương Tam bình tĩnh, tiếp tục nói: “Các người giúp tôi ghi chép lại một chút. Bọn chúng mắng hai câu thì thiến thành hai đoạn. Mắng ba câu trực tiếp thiến thành ba đoạn.”
Ngón tay cô chỉ vào người đàn bà mắng lợi hại nhất, làm như không có chuyện gì: “Còn cháu chắt của người này thì băm thành thịt vụn đi. Còn bà ta, giúp tôi ghi chép lại một chút, sau khi xuống địa phủ nhớ rõ phải rút lưỡi.”
Lời này thật sự vô cùng hiệu quả, những tiếng mắng chửi lập tức im bặt lại. Người trong thôn Thạch Cổ nhìn Dương Tam bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Mấy người này chưa bao giờ nghĩ đến bọn chúng lại trêu chọc phải một đại nhân vật như thế này, ngay cả quỷ sai của địa phủ cũng có thể chỉ huy.
Mấy cô gái trên xe bus nghe được lời này vừa hả giận vừa buồn nôn.
Trong số đó có một cô gái nhỏ giọng nói: “Sau khi trở về tôi tuyệt đối sẽ không ăn thịt băm.”
Những người khác xúc động âm thầm gật đầu: Ai cũng đều sinh ra bóng ma tâm lý.
Dương Tam hoàn toàn không muốn vì đám cặn bã này mà lãng phí tài nguyên của bản thân, tùy tiện lấy ra một chai Coca từ trong nhà dân. Chờ sau khi nhóm quỷ sai thiến đi thứ kia thì ném hết vào trong cái chai này.
Dương Tam làm pháp thuật giúp những thứ này được bảo tồn vĩnh viễn.
Những thứ kia thật sự làm tổn thương đôi mắt, cô không thèm nhìn, nói với đầu trâu: “Đến lúc đó ném cái này xuống Minh Hà là được.”
Những quỷ hồn không cẩn thận rơi vào Minh Hà đều bị giam cầm vĩnh viễn, chỉ khi sử dụng âm đức chi khí mới có thể giải cứu. Ném mấy thứ này xuống Minh Hà là an toàn nhất, dù là thần tiên cũng sẽ chẳng có ai lãng phí âm đức chi khí để trục vớt nó lên.
Khóe miệng đầu trâu giật giật: “Được.”
Thủ đoạn hành sự của Dương Tam thật đúng là thiên mã hành không, ở một phương diện nào đó mang đến cảm giác rất đáng sợ. Dù sao cô cũng là người có khả năng biến ý tưởng thành hiện thực.
“Còn nước sông U Minh kia…” Hôm nay đầu trâu mặt ngựa ra mặt chủ yếu là vì con sông này.
Vẻ mặt Dương Tam chính trực: “Đương nhiên không thể để thứ này làm hại nhân gian. Bảo hộ nhân gian là trách nhiệm của Tiên, Thần. Tôi và Bánh Bao Thịt sẽ giải quyết việc này, các người không cần lo lắng.”
Cô và Bánh Bao Thịt sẽ uống sạch nước ở con sông này, một giọt cũng sẽ không chừa lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo