Dương Tam và Bánh Bao Thịt từ trên xe bước xuống, tuy rằng những người khác rất muốn theo sát phía sau bọn họ, nhưng nhớ đến những lời nói vừa rồi, cuối cùng bọn họ vẫn ngoan ngoãn ở lại trong xe.
Lúc Dương Tam và Bánh Bao Thịt xuống xe, những quỷ hồn khác đang theo dõi cũng từ trong không khí hiện hình. Bởi vì có kết giới nên bọn chúng không hề hay biết Trương Nhược Lan đã bị Bánh Bao Thịt ăn mất.
“Ở yên trên xe, xuống dưới làm gì?” Một lão quỷ lạnh lùng lên tiếng.
“Khoan đã, nam quay lại xe, nữ ở lại.” Một tên quỷ tai khỉ mỏ chuột lộ ra biểu tình dâm đãng.
“Quá chướng mắt.” Dương Tam lạnh lùng nói. Đôi mắt của tên quỷ kia lập tức bốc cháy.
Từ sau khi biến thành quỷ, hắn ta vốn tưởng rằng bản thân sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng khi tròng mắt bị đốt cháy, cảm giác nóng rát khiến hắn ta lầm tưởng bản thân vẫn là người sống. Hắn ta không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết:
“Mắt của tôi! Mắt của tôi!”
Ngọn lửa bắt đầu từ mắt, sau đó lan ra khắp mặt, cổ, thân thể và tứ chi. Không đến mười giây, quỷ hồn kia cứ như vậy bị lửa thiêu đốt đến không còn hồn phách.
Những quỷ hồn khác thấy tình thế không ổn liền muốn đào tẩu.
Bánh Bao Thịt lại không cho bọn chúng cơ hội này, nhanh tay bắt lấy mấy tên còn lại, nhào thành một đoàn, chuẩn bị xiên thành que rồi rán lên ăn.
Mấy cô gái trên xe nhìn thấy một màn này thì trong lòng vô cùng sảng khoái. Đối với các cô ấy, bản lĩnh mà Dương Tam và Bánh Bao Thịt thể hiện ra không khác gì liều thuốc an thần, không còn lo lắng sợ hãi như ban nãy.
“Không hổ là Dương thiên sư, thật sự vô cùng lợi hại.” Đôi mắt Vân Phương Linh tỏa sáng, hận trong tay không có thành huỳnh quang để la hét cổ vũ.
“Đúng vậy, không biết cô ấy còn thu nhận đồ đệ không nhỉ?”
“May mắn là có hai chị em bọn họ ở đây, nếu không chúng ta liền xong đời.”
“Hai xiên!” Bánh Bao Thịt giơ hai xiên quỷ hồn, khoe khoang với Dương Tam: “Chờ lát nữa em sẽ cho chị một xiên!”
Dương Tam xua tay, ý bảo cậu không cần làm vậy: “Em tự giữ lại ăn đi.”
Hiện tại khẩu vị của cô và Bánh Bao Thịt không giống nhau.
Trên đoạn đường này, phàm là quỷ hồn bị bọn họ bắt được đều trở thành xiên thịt trong tay Bánh Bao Thịt, không một ai may mắn tránh thoát. Còn những thôn dân sống ở đây, Dương Tam trực tiếp dùng pháp thuật trói bọn họ lại, một tên cũng không chạy thoát. Về phần những cô gái bị lừa bán đến đây, cô không khiến bọn họ mất đi năng lực hành động, xem như là cho bọn họ một cơ hội báo thù.
Vì thế trong thôn trang liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Một vài quỷ hồn khác thấy tình thế không đúng liền chạy tới sông U Minh, muốn hấp thụ sức mạnh từ dòng sông này. Sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Tam cùng Bánh Bao Thịt diệt quỷ như giết gà, bọn chúng liền biết hai người này không cùng cấp bậc với những hòa thượng đạo sĩ trước đây.
Chỉ là Dương Tam đã sớm thiết lập kết giới xung quanh con sông kia. Cuối cùng những quỷ hồn này đều trực tiếp bị gói thành sủi cảo.
Bánh Bao Thịt nhìn bọn chúng như vậy liền vui vẻ nở nụ cười: “Có thể được khoảng bảy xiên! Em thích nhất là số bảy!” Tương tự như vậy, mỗi que cậu đều xiên bảy tên quỷ hồn.
Trong số đó có một bà lão rơi lệ van xin: “Đại sư tha mạng, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Thôn chúng tôi nghèo nàn, người khác không chịu gả đến đây làm dâu, nếu không làm vậy nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
“Đúng vậy, trước kia chúng tôi gom góp tiền mua mấy người phụ nữ về để sinh con, kết quả bọn họ lại dám lừa chúng tôi, trực tiếp chạy trốn. Những người phụ nữ nhẫn tâm đó thậm chí bỏ chồng bỏ con rời đi. Là bọn họ khi dễ chúng tôi trước.”
“Nếu bọn họ nguyện ý sống tốt, chúng tôi cũng sẽ đối xử tốt với bọn họ. Nếu thủ đoạn của chúng tôi không tàn nhẫn một chút, chắc chắn bọn họ sẽ bỏ chạy.”
Đến tận bây giờ, những quỷ hồn này cũng không nghĩ bọn chúng đã làm sai, ở trước mặt Dương Tam không ngừng biện giải, ai nấy đều nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn vẻ bề ngoài chính là hình tượng giản dị thường thấy trong phim truyền hình. Đám người này vừa sinh ra đã tiếp thu tư tưởng xưa cũ, dù sau khi chết đi biến thành quỷ hồn cũng không hề thay đổi, ngược lại còn lợi dụng sức mạnh của quỷ hồn để quán triệt chấp niệm nối dõi tông đường.
Nhưng dọc đường đi, Dương Tam như nhìn thấy thảm kịch nhân gian. Những cô gái quần áo tả tơi, bị dây xích khóa lại tứ chi, cuộc sống không khác gì động vật đều là do thôn làng này tạo nghiệt.
Dương Tam nhàn nhạt hỏi: “Các người cảm thấy có con cháu quan trọng đến như vậy sao?”
“Cầu đại sư buông tha cho chúng tôi lần này, về sau tuyệt đối chúng tôi sẽ không làm chuyện bắt cóc lừa gạt này nữa.”
Một đám luôn mồm xin tha, thậm chí còn có người trực tiếp quỳ gối xuống dập đầu, ý đồ muốn dùng biện pháp này khiến Dương Tam và Bánh Bao Thịt mềm lòng. Dù gì bề ngoài của hai người bọn họ nhìn thật sự rất trẻ.
Dương Tam như suy tư gì: “Nếu các người đã xem trọng con cháu như vậy, tôi đây liền thỏa mãn các người.”
Cô vỗ tay, nở nụ cười: “Cứ một khoảng thời gian các người đều phải ra ngoài lừa gạt bắt cóc phụ nữ về thôn, nhưng như vậy cũng không thể đảm bảo bọn họ có thể sinh con trai. Hà tất gì phải lo lắng như thế cơ chứ? Tôi sẽ giúp các người nhất lao vĩnh dật.”
Cô khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cắt thứ đồ chơi của mấy người đàn ông trong thôn này, lại dùng pháp thuật giúp mấy người bảo tồn. Ít nhất cũng có thể bảo tồn mấy ngàn năm, thiên thu vạn đại. Chuyện này còn tốt hơn nhiều so với việc các người tìm người sinh con, dù sao trẻ con cũng có khả năng bị chết non.”
Dương Tam cảm thấy cô chính là một đại yêu tốt bụng lương thiện, lấy giúp người làm niềm vui. Đối với những thôn dân này, quan trọng nhất chính là thứ đồ chơi kia. Cô đơn giản là thành toàn cho bọn họ. Kinh hỉ không nào?
Đám quỷ vốn đang gào khóc lập tức im bặt, trợn mắt há mồm nhìn Dương Tam.
Bánh Bao Thịt quay đầu hỏi Dương Tam, vẻ mặt khát vọng, nói: “Em có thể xâu bọn họ không?”
Dương Tam hơi hơi gật đầu: “Làm đi.”
Cô cũng xem như là đã giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng, để bọn họ an tâm lên đường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo