Dương Tam nói chuyện nhất định sẽ giữ lời, nghe thấy cô cam đoan nhóm quỷ sai rốt cuộc cũng an tâm. Dù sao, đối với bọn họ, chạm vào nước sông kia cũng không tốt. Bọn họ chỉ giúp Dương Tam thiến những tên tội phạm này mà cô đã giúp bọn họ giải quyết một mối họa lớn, xem ra là bọn họ đã chiếm tiện nghi.
Đầu trâu mặt ngựa chờ quỷ sai hành lễ với Dương Tam liền mang theo chai Coca chứa đầy con cháu thôn Thạch Cổ biến mất.
Thôn Thạch Cổ, chỉ cần là những người đàn ông từng tham gia vào chuyện lừa bán phụ nữ đều không thể giữ được của quý, không bỏ sót một ai. Bởi vì người làm việc này là quỷ sai nên không thể tránh được việc đụng chạm đến thân thể, quỷ khí xâm nhập kết hợp với cảm giác đau đớn kia khiến mấy tên thôn dân đau đến chết đi sống lại.
Thế nhưng không có bất kỳ ai dám mắng Dương Tam, dù sao vị này cũng có thế lực ở địa phủ. Chờ sau khi bọn họ chết đi, cô ấy vẫn có thể tiếp tục xử lý. Chỉ một câu nói của cô ấy đã khiến bọn họ phải lên núi đao xuống biển lửa, thật sự không thể nào trêu chọc.
Dù là điêu dân thì cũng có thứ khiến bọn họ sợ hãi.
Dương Tam và Bánh Bao Thịt còn phải giải quyết chuyện của sông U Minh, trước hết cô tìm mấy gian nhà trống sạch sẽ, thiết lập kết giới, để lại nước và thức ăn cho những người bị hại ngốc trong đó thêm một thời gian. Tránh để sau khi cô đi rồi, những người phụ nữ và trẻ em trong thôn không dám trả thù cô liền chạy đến tìm mấy người này.
Trong số đó có một người không nhịn được hỏi: “Chúng ta không rời đi sao?”
Các cô ấy chỉ hận không thể lập tức rời khỏi địa phương ghê tởm này.
Dương Tam nói: “Tôi phải giải quyết ngọn nguồn mọi chuyện, nếu không sau này vẫn sẽ xuất hiện ác quỷ đi lừa bán phụ nữ.”
Mấy cô gái nghe được lời này lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Các cô ấy vất vả lắm mới có thể rời khỏi nơi này, nếu về sau lại bị lũ quỷ hồn bắt về thì thật sự không biết nên khóc như thế nào.
“Cảm tạ hai vị đại sư. Sau khi trở về tôi nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho hai người, phù hộ các người trường sinh bất lão.”
Kỳ thật không cần bọn họ cầu nguyện cô cũng có thể trường sinh bất lão. Đổi lại là thời điểm vừa đến nhân gian, nhất định cô sẽ nói như vậy. Nhưng Dương Tam của hiện tại đã dần hiểu được cách tiếp thu ý tốt của người khác. Trong thôn này cũng chỉ có một chiếc xe buýt, hẳn là phương tiện lừa bán người được các thôn dân góp tiền mua về. Đương nhiên chiếc xe này không thể đưa tất cả các cô gái trở về. Dương Tam dứt khoát gọi điện thoại cho Doãn Văn Giác để cậu ta chuẩn bị một chút. Trong suy nghĩ của cô, Doãn tiểu đệ rất thích hợp ra mặt xử lý những chuyện vụn vặt này
Sau khi Doãn Văn Giác nghe được đầu đuôi câu chuyện, bèn nói mình có quen biết một người bạn ở tỉnh H, đến lúc đó trực tiếp phái mấy chiếc xe buýt qua đón người.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Dương Tam cùng Bánh Bao Thịt đi đến dòng sông trước thôn Thạch Cổ, bắt đầu suy nghĩ xem nên uống như thế nào.
Tuy rằng nước sông này là thứ đại bổ nhưng nếu trực tiếp uống vào cũng sẽ rất dễ ngán a.
Bánh Bao Thịt không kén ăn, trực tiếp lấy nước U Minh làm đồ uống, vừa uống vừa dùng quỷ hồn chiên làm đồ nhắm, có vẻ rất hưởng thụ.
Dương Tam suy nghĩ một chút, lấy một ít hoa quả sấy khô và hoa tươi từ không gian ra. Đúng vậy, nước sông này dù là pha trà hoa quả hay trà hoa thì hương vị cũng không tồi. Đặc biệt là vị nước sông U Minh tương đối thuần hậu, số với nước suối bình thường có một phong vị rất khác.
Dương Tam và Bánh Bao Thịt phải mất hai ngày mới uống cạn con sông này. Cô thuận tiện lấp kín luôn khe hở, miễn cho sau này nước lại rò rỉ đến nhân gian.
Cô suy tư một chút, năm nay mặt đất ở nhân gian xuất hiện rất nhiều khe hở, có thể nói là nhiều tai ương. Cô có dự cảm, loại chuyện như thế này sẽ xảy ra ngày càng nhiều hơn.
Sau khi giải quyết con sông này, Dương Tam và Bánh Bao Thịt một lần nữa quay trở lại thôn Thạch Cổ.
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, khí sắc của những người phụ nữ bị lừa bán đã tốt hơn không ít. Dương Tam nhìn thấy có không ít trẻ con vây quanh bên ngoài kết giới.
Bởi vì có kết giới nên bọn nhỏ không thể vào được bên trong, chỉ biết ở bên ngoài gào khóc, nước mắt nước mũi hòa vào nhau, khóc đến mặt đỏ bừng.
Dương Tam cảm thấy lũ nhóc này thật phiền, không hề giống Bánh Bao Thịt, Bánh Bao Thịt nhà cô rất ngoan. Khi còn nhỏ cùng lắm cậu chỉ bày ra vẻ mặt ầng ậng nước mắt cho mọi người xem, phần lớn thời gian còn lại đều lăn ra ngủ. Nếu thật sự khóc nhè, chỉ cần cho cậu một chút đồ ăn ngon thì cậu sẽ nín khóc ngay lập tức, thật dễ dỗ biết bao.
Những đứa trẻ này đều là do những người phụ nữ sau khi bị lừa bán đến đây sinh ra. Một vài người mẹ thể hiện biểu cảm không nỡ, nhưng cũng có người thần sắc lạnh nhạt, quyết tâm bỏ mặc.
Dương Tam nói: “Hai ngày nữa sẽ có xe đến đây, đưa các người rời khỏi nơi này.”
Một người phụ nữ trong số đó do dự nói: “Tôi có thể mang con mình đi cùng không?”
Ngữ khí Dương Tam bình tĩnh: “Tùy cô.” Cô giúp đỡ đưa người ra ngoài xem như đã tận tình tận nghĩa, về phần mấy đứa nhỏ đều do bọn họ tự quyết định. Nếu Dương Tam bị cưỡng bách sinh con thì cô cũng không thèm quản. Phi phi phi, loại chuyện này nhất định không có khả năng xảy ra trên người cô.
Nhóm phụ nữ có con nhỏ này cũng được chia ra thành mấy loại, có người chuẩn bị mang con đi theo, cũng có người muốn để bọn trẻ lại, thậm chí còn có người bởi vì không yên tâm về con cái mà quyết định không rời đi.
Đợi đến ngày hôm sau, năm chiếc xe khách tiến vào nơi này.
Tài xế hiển nhiên đã được dặn dò từ trước, nhìn thấy mấy người phụ nữ này cũng không nói gì, chỉ để các cô ấy lên xe.
Mấy đứa trẻ bị bỏ lại khóc lóc kêu gào.
“Mẹ ơi, đừng bỏ con lại với ba.”
“Mẹ ơi, mẹ đừng đi.”
Tiếng khóc của trẻ con nghe vô cùng đáng thương.
Lại Mỹ Hoa nhìn bọn chúng qua cửa kính xe, không nhịn được nói: “Bọn nhỏ cũng chỉ là những đứa trẻ vô tội, thật quá đáng thương. Người làm mẹ như các cô thật sự mặc kệ bọn nhỏ sao?”
Trong lời nói có ý chỉ trích những người phụ nữ vứt bỏ con cái quá mức nhẫn tâm.
Dương Tam nói với tài xế: “Dừng xe trước đã.”
Cô quay đầu nói với Lại Mỹ Hoa: “Nếu cô đã đau lòng vì lũ trẻ như vậy, không bằng ở lại chăm sóc bọn nó đi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo