Xe khách đang chạy trên đường núi lập tức dừng lại.
Ánh mắt sâu thẳm của Dương Tam dừng lại trên người Lại Mỹ Hoa: “Lúc trước là tôi đã trách oan cô, không nghĩ đến cô lại là người có lòng từ bi như vậy.” Thái độ Dương Tam bình tĩnh, khiến người khác rất khó phán đoán là cô đang châm chọc người khác hay thật lòng nghĩ như vậy.
Gương mặt Lại Mỹ Hoa đỏ bừng, cô ta cũng chỉ muốn thể hiện thiện tâm của bản thân một chút mà thôi, không nghĩ đến Dương Tam lại để ý như vậy. Cô ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Nhưng bọn chúng cũng không phải con của tôi, những gì bọn trẻ cần chính là mẹ ruột.”
Dương Tam đạm nhiên nói: “Cô có thể nhận nuôi bọn nhỏ. Hay là cô cũng giống với những người trong thôn kia, cảm thấy chỉ có quan hệ huyết thống mới là thứ quan trọng nhất?”
Trong lòng Lại Mỹ Hoa cực kỳ căm hận những thôn dân ngu muội kia đã lừa bán cô ta đến đây, cảm thấy bọn họ vừa ngu xuẩn vừa độc ác, làm sao cô ta có thể chịu đựng được việc bị đánh đồng với đám người kia cơ chứ. Cô ta đang muốn mở miệng biện giải, thì những người không quen nhìn thái độ giả nhân giả nghĩa của cô ta bắt đầu đáp lại.
“Đúng vậy, người thiện lương giống như cô chắc chắn sẽ nguyện ý dùng quãng đời còn lại để chăm sóc bọn trẻ thật tốt.”
“Có thể xem bọn nhỏ như con ruột luôn thì quá tốt.”
“Hoa Hạ chúng ta có thể giành được giải Nobel hay không đều dựa vào cô đấy! Chờ mười năm sau nếu cô lọt vào danh sách top 10 nhân vật khiến cả Hoa Hạ cảm động, tôi nhất định sẽ bầu cho cô một phiếu!”
Không thể nghi ngờ những lời này của Lại Mỹ Hoa như đang sát muối lên vết thương lòng của mấy nạn nhân kia.
Lại Mỹ Hoa phải một mình đối phó với cả nhóm người, bị khịa đến mức không nói được câu nào.
Dương Tam phân phó tài xế: “Lái xe quay trở về, đưa cô ta về thôn làng kia.”
Sắc mặt Lại Mỹ Hoa đại biến, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tôi thật sự không có ý đó. Tôi không muốn quay về nơi ấy.” Nếu cô ta phải ở lại đó, những thôn dân kia nhất định sẽ giận chó đánh mèo tính sổ lên đầu cô ta.
Dương Tam không nhanh không chậm nói: “Bản thân mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”
Bánh Bao Thịt nhìn Lại Mỹ Hoa khóc lóc thảm thiết, có chút khó hiểu hỏi: “Chị, vì sao cô ta lại khóc?”
Dương Tam nói: “Bởi vì cô ta đã làm sai.”
Bánh Bao Thịt gật gật đầu, lại hỏi: “Làm sai thì không phải nên xin lỗi hay sao? Tại sao lại phải khóc?”
Dương Tam cười như không cười, nói: “Bởi vì cô ta da mặt dày.”
Tài xế chuẩn bị quay đầu xe trở về thôn Thạch Cổ. Lại Mỹ Hoa vốn đang nức nở với hy vọng có thể khiến Dương Tam cảm động liền vội vàng hướng về phía những người phụ nữ trong xe nói câu xin lỗi. Đôi mắt cô ta sưng đỏ, âm thanh nghẹn ngào. Những người phụ nữ khác mềm lòng, chung quy vẫn chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.
Chờ đến khi xe tiếp tục lên đường, cô ta mới mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chuyện vừa xảy ra, mọi người ở trong xe đều không muốn nói chuyện với Lại Mỹ Hoa, cô gái vốn đang ngồi chung một chỗ với cô ta cũng chạy sang chen chúc với người khác.
Vô hình chung, Lại Mỹ Hoa đã bị mọi người cô lập.
Lúc trước, bởi vì chuyện của Bánh Bao Thịt, Dương Tam đã sớm mang thù với cô ta, hiện tại lại càng căm ghét hơn một chút. Cô trầm ngâm, trực tiếp làm phép thuật khiến cái lưỡi của Lại Mỹ Hoa dài ra. Bất cứ khi nào cô ta phỉ báng người khác, đầu lưỡi sẽ dài ra một đoạn. Nếu cô ta thay đổi triệt để thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Quá tam ba bận, đây cũng là cơ hội cuối cùng Dương Tam trao cho cô ta.
Cô khẽ nhắm mắt, không tiếp tục nói chuyện.
Thôn Thạch Cổ nằm sâu trong núi, mặt đường gồ ghề lồi lõm, chờ sau khi bọn họ ra khỏi núi đã là nửa ngày sau. Trước khi trời tối, rốt cuộc bọn họ cũng đã đến huyện thành.
Chờ sau khi mấy chiếc xe đến, mọi người từ trên xe bước xuống đều có cảm giác như đã sống một đời.
Dương Tam hỏi: “Mấy người có muốn báo án không?” Không phải ở nhân gian mỗi khi gặp phải chuyện lừa đảo hay bắt cóc đều muốn báo cảnh sát à?
Ngô Tư Thi cắn cắn môi dưới, nói: “Tôi… tôi không muốn báo án.”
Sau khi nghe Ngô Tư Thi nói vậy, không ít cô gái cũng tỏ ý không muốn báo cảnh sát. Tuy rằng bọn họ bị lừa bán, nhưng chung quy vẫn chưa phải chịu tổn thương gì cả. Nếu đến Cục cảnh sát một chuyến, chuyện lừa bán bị truyền ra ngoài thì thanh danh của các cô ấy ít nhiều sẽ bị tổn hại.
Càng quan trọng hơn là, tất cả mọi người trong thôn đều đã phải chịu báo ứng, cả đám đều bị đoạn tử tuyệt tôn.
Đa số những cô gái bị lừa bán lần này đều lựa chọn trầm mặc, chuẩn bị ai về nhà nấy, xem sự việc đã trải qua mấy ngày nay như một cơn ác mộng. Ngược lại, một người trong số những phụ nữ bị giam cầm trong thôn một thời gian dài đứng dậy, kiên định nói: “Tôi muốn báo án.”
Sau khi cô ấy lên tiếng, thỉnh thoảng lại có một vài người đứng lên. Cuối cùng có tất cả tám người muốn báo án, muốn phơi bày tội ác của thôn làng kia. Trong đó có một người do dự nhìn về phía Dương Tam:
“Đại sư, nếu cảnh sát điều tra việc này, liệu có liên lụy đến ngài hay không?”
Dù sao Dương Tam cũng là người nghĩ ra chuyện thiến con cháu nhà người ta.
Dương Tam vô cùng bình tĩnh: “Chính quỷ sai đã thiến bọn họ, không phải tôi. Nếu cảnh sát yêu cầu, tôi có thể triệu hồi quỷ sai đến đối chất với bọn họ.”
Cô nở nụ cười điềm mỹ, lộ ra hàm răng trắng tinh. Có bản lĩnh thì cứ phán tội quỷ sai, nếu thành công thì chứng tỏ bản lĩnh của cảnh sát cũng rất lợi hại.
Mọi người nghe được lời này không khỏi run run khóe miệng. Bọn họ thật sự không nghĩ ra Dương Tam còn có thể làm như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo