Dương Tam không mấy vui vẻ, rõ ràng cô uy phong lẫm liệt rành rành ra như thế, yếu đuối ở chỗ nào cơ chứ? Đều là một đám trông mặt mà bắt hình dong! Thôi, cô cũng không đến mức so đo cùng với đám nhân loại này. Cô tiện tay ném điện thoại sang một bên, tiếp tục công việc trồng trọt.
Vì để phục vụ cho việc trồng trọt mà cô đã khai khẩn ban công nhà mình. Mỗi ngày phóng mắt nhìn qua đều là những mầm cây xanh mướt, là khung cảnh hiếm khi xuất hiện trong mùa đông giá rét này.
Pháp hội năm nay cũng sắp đến, đám người Bắc Bất Nhạc cũng gửi lời mời đến cho Dương Tam. Pháp hội năm nay không có lợi giống như năm trước, nên Dương Tam cũng lười qua đó, trực tiếp từ chối. Thời gian đó không bằng dùng để nghiên cứu hạt giống còn tốt hơn.
Dương Tam vốn dĩ rất có thiên phú, khoảng thời gian này cô cũng không ngừng nỗ lực, đến ngày mười lăm tháng giêng, cô đã thành công cải tiến hai loại trái cây là dâu tây và anh đào, những loại khác cần thêm một chút thời gian.
Cô có chút không hài lòng: “Vốn muốn kéo dài thời gian bảo quản loại quả này lên đến một năm, nhưng xem kết quả này có lẽ nhiều nhất cũng chỉ được nửa năm mà thôi.”
Cô dùng cam lộ tưới cây để dâu tây và anh đào phát triển nhanh chóng. Sau khi ra hoa kết quả, không cần làm thì nghiệm, chỉ cần chuyên gia Trấn Nguyên Tử đến xem qua, ông có thể dựa vào thịt quả để kết luận thời gian bảo quản.
Dương Tam hái một ít dâu tây và anh đào trồng ngoài ban công, rửa sạch đầy một đĩa.
Cõ lẽ bởi vì được tưới bằng cam lộ hoặc thường xuyên được cô dùng linh lực cải tạo, nên bất luận là anh đào hay dâu tây đều to hơn nhiều so với những sản phẩm được bày bán trên thị trường, hương vị cũng ngọt ngào hơn. Nếu để cô nhận xét thì những loại trái cây này đương nhiên là kém với linh quả của Tiên Giới, nhưng so với trái cây ở nhân gian thì đã là hàng thượng thừa.
Dương Tam còn gọi Doãn Văn Giác đến nếm thử; ở phương diện này, có lẽ vị đại thiếu gia này còn có tiếng nói hơn cả cô.
Doãn Văn Giác nhìn những quả anh đào màu sắc tươi sáng, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
“Mới tháng hai đã có anh đào rồi à?”
Thái độ của cậu ta bất giác trở nên cung kính: “Chẳng lẽ là do sư tổ trồng à?” Người này thật là thấy sang bắt quàng làm họ, rõ ràng ngay cả đệ tử ký danh của cô cũng không phải, vậy mà lúc nào mở miệng cũng gọi một tiếng sư tổ.
Dương Tam liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Để sư phụ của tôi nghiên cứu loại trái cây này không phải làm lãng phí bản lĩnh của ông ấy à?”
Sau khi Trấn Nguyên Tử mân mê lúa biển thành công, gần đây lại đang phát triển lúa sa mạc, chịu ảnh hưởng của Dương Tam nên ông còn định cân nhắc cải thiện hương vị ngũ cốc.
Doãn Văn Giác ngượng ngùng cười, cầm lấy một quả ném vào trong miệng, sau đó vỗ đùi đen đét: “Ngọt quá đi mất! Lúc trước tôi ăn đã từng ăn anh đào cao cấp, một cân đến tận bốn năm trăm tệ, đúng thật là ngon hơn anh đào bình thường nhưng không có gì đặc biệt. Loại anh đào này của lão đại đúng là ném bọn họ xa cả con phố. Đó là chưa kể những quả anh đào này có thể được bán ra thị trường sớm hơn mùa vụ, dù bán với giá hai ngàn tệ một cân thì cũng sẽ có người mua.”
Những kẻ có tiền chỉ thích mua những thứ quý giá như thế này, bởi vì những thứ đắt tiền mới thể hiện được thân phận của bọn họ.
Ngay cả Doãn Văn Giác cũng cảm thấy rất ngon, thì Dương Tam không còn lo lắng về vấn đề tiêu thụ anh đào nữa.
Sau khi ăn vài quả anh đào, Doãn Văn Giác lại ăn tiếp dâu tây, sau đó lại bắt đầu khen không dứt miệng. Chốc lát sau, với công phu của Dương Tam, một đĩa đầy dâu tây và anh đào đã yên vị trong bụng cô.
Chuyến này Dương Tam muốn làm lớn, nhưng nếu chỉ trồng ở ban công thì chẳng được bao nhiêu. Cô cân nhắc học tập theo sư phụ, trực tiếp bao thầu cả một ngọn núi. Lúc này tiểu đệ Doãn Văn Giác liền bắt đầu thể hiện bản thân. Cái khác thì không nói nhưng về phương diện quan hệ thì hắn là nhất.
Hơn nữa còn nhờ quan hệ của Trấn Nguyên Tử, không bao lâu sau liền có một ngọn núi được đặt dưới danh nghĩa của Dương Tam, mỗi năm phải giao nộp mười vạn tệ. Đối với cô mà nói, mười vạn này chỉ cần bán vài cân trái cây là được.
Muốn khai khẩn một ngọn núi lớn như vậy, dù sức lực của Dương Tam lớn đến đâu thì cũng không chịu nổi. Cô càng không muốn bỏ tiền ra thuê người khác đến làm. Bởi vậy, Dương Tam liền lấy ra mấy tấm phù chú, vẫy tay một chút, mười mấy lực sĩ khăn vàng liền xuất hiện trước mặt cô.
Tuy rằng những lực sĩ khăn vàng này không có linh trí nhưng sức lực lại lớn vô cùng, dùng bọn họ vào việc khai khẩn đồng ruộng thì rất thích hợp. Tiếp đó lại kết hợp với đạo thuật và dụng cụ làm nông hiện đại, công tác trồng trọt cứ như vậy chậm rãi triển khai.
Cả tháng ba nay Dương Tam đều bận rộn chuyện này, không có thời gian lo lắng những việc khác, thậm chí có một vài lời nhờ vả cô đành gác lại phía sau. Có linh khí trận pháp và cam lộ đã pha loãng, dâu tây và anh đào phát triển cực mau.
Vào tuần cuối cùng của tháng ba, những nhóm đầu tiên đã bắt đầu kết trái.
Doãn Văn Giác trực tiếp mua một trăm cân tại vườn, chuẩn bị dùng để làm quà tặng người khác, thuận tiện giúp lão đại đẩy mạnh tiêu thụ một chút. Cậu ta nhắc nhở Dương Tam một chuyện:
“Lão đại, sao cô không mang hai loại quả này đi kiểm nghiệm dinh dưỡng? Nếu giá trị dinh dưỡng cao, chắc chắn mọi người sẽ sẵn sàng mua về.”
Loại hoa quả vừa ngon ngọt lại có hàm lượng dinh dưỡng cao, ai lại không thích cơ chứ?
Lúc trước đúng thật là Dương Tam chưa hề nghĩ đến việc này, cô chỉ cảm thấy hoa quả mình trồng ăn ngon như vậy, không lý nào những người khác lại không thích. Sau khi được Doãn Văn Giác nhắc nhở cô mới ý thực được một chuyện, ở thời đại này mọi người rất để ý đến giá trị dinh dưỡng của thực phẩm.
Loại việc nhỏ này nên để tiểu đệ giúp cô chạy việc vặt.
Dương Tam theo thường lệ giao nhiệm vụ này cho Doãn Văn Giác. Vài ba ngày sau đã có kết quả kiểm tra đo lường.
Giá trị dinh dưỡng của dâu tây cao gấp chín lần so với các sản phẩm hiện đang có mặt trên thị trường, anh đào còn cao hơn, gấp mười lần những sản phẩm khác.
Dương Tam cảm thấy cô bán một cân anh đào hai ngàn tệ, một cân dâu tây năm trăm tệ, hoàn toàn là tiền nào của nấy.
Nếu chỉ dựa vào Doãn Văn Giác đẩy mạnh tiêu thụ trong giới thượng lưu thì danh tiếng lên men quá chậm. Xã hội hiện đại là xã hội của inteet.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo