Trước khi biến cố xảy ra, Hồng chân nhân vẫn bày ra bộ mặt lừa gạt, trò chuyện vui vẻ cùng các phú thương khác, xây dựng thanh danh cho bản thân.
Trong số đó đương nhiên cũng có người biết chuyện nhắc đến việc trước đó Phí Nghiêm Ba đã từng mời qua Dương Tam, dù sao trong vòng này cũng chẳng có bí mật gì cả.
Hồng chân nhân có chút không vui, nhưng biểu cảm vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Tôi cũng từng nghe nói qua vị Dương đạo hữu kia, danh tiếng đích xác không nhỏ. Tuy nhiên chung quy tuổi tác vẫn còn nhỏ, không đủ năng lực. Rõ ràng không có hôm nào tốt hơn hôm nay, thế mà cô ta lại không thể tính ra.”
Giẫm đạp người khác để nâng cao bản chính là sở trường của Hồng chân nhân. Dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua Dương Tam, chỉ nghe được một ít tin đồn về cô mà thôi. Những lời đồn đãi kia thổi phồng Dương Tam như thần, không khỏi khiến Hồng chân nhân cảm thấy buồn cười, hắn càng không tin Dương Tam kia có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ nghĩ rằng đối phương am hiểu cách tự lăng xê bản thân.
Hắn nói Dương Tam như vậy nhưng lại không có một ai dám tiếp lời chửi bới Dương Tam. Dù sao những người trong giới ít gì cũng đã nghe nói về bản lĩnh của Dương Tam.
Hồng chân nhân thấy vậy, bất mãn trong lòng càng gia tăng, lời nói việc làm càng thêm không cố kỵ: “Nếu tôi biết sư phụ của cô ta, nhất định sẽ lãnh giáo đối phương một phen.”
Hàm ý là trình độ của hắn chắc chắn hơn hẳn Dương Tam.
Ngay khi vừa dứt lời thì một cơn gió trực tiếp thổi thẳng vào hắn, khiến hắn theo bản năng nhắm mắt lại, thân thuyền ngày càng lay động dữ dội. Đến khi Hồng chân nhân mở mắt ra liền nhìn thấy khung cảnh sóng to gió lớn, thuyền hoa đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, lung lay sắp đổ, phảng phất như có thể nứt toạc ra bất cứ lúc nào.
Một đám người trên thuyền khẩn trương bám chặt lấy đồ vật xung quanh, tránh để bản thân bị rung lắc đến mức bay ra khỏi thuyền, con thuyền tiến dần về cơn lốc xoáy, khiến mọi người chỉ liếc mắt một cái liền mất đi sức lực.
Hồng chân nhân phản ứng chậm một chút, nên khi cơn sóng ập tới, hắn không kịp bắt lấy tay vịn liền bị trượt chân, trực tiếp ngã chổng vó bốn chân hướng lên trời. Thân thể hắn lăn từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, đập mạnh vào hàng rào bảo hộ khiến hắn cảm thấy đau đầu chóng mặt hoa mắt.
Không ổn, hôm nay thật sự không nên xuống nước.
“Hồng, Hồng chân nhân, mau đánh tan cơn sóng này.” Trong khung cảnh hỗn loạn, Đới Tình một tay ôm đứa bé, một tay bắt lấy lan can, đi đến bên cạnh Hồng chân nhân.
Hồng chân nhân thật muốn chửi tục, sớm biết chuyến đi này nguy hiểm như vậy, dù có cho thêm tiền hắn cũng sẽ không đi. Sau khi nghe thấy lời này của Đới Tình, hắn trợn trắng mắt lên, còn muốn hắn dẹp yên sóng gió, nếu hắn có bản lĩnh như vậy thì cần gì phải đi làm thần côn!
Bất chợt một cơn sóng khổng lồ ập đến, trực tiếp quăng hắn ra khỏi con thuyền, tiếng kêu thảm thiết ấy quả thật khiến người nghe cảm thấy thương tâm đến rơi lệ, đáng tiếc lúc này không ai có thể cứu được hắn, tất cả mọi người ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.
Nước mắt Đới Tình trực tiếp rơi ra, trong lòng tràn đầy sợ hãi: Chẳng lẽ bởi vì bà ta ôm theo đứa con lên trên thuyền nên mới khiến Thủy Viện tức giận? Nhưng nếu tính tình Thủy Viện hung hăng đến vậy thì sẽ không mềm yếu đến mức tự sát?
Những đã làm chuyện trái với lương tâm dù ít hay nhiều đều sẽ có chút chột dạ, hiện tại tình huống của Đới Tình chính là như vậy.
“Thủy, Thủy Viện…”
Một tiếng nói mớ chui vào trong tai, âm thanh ẩn chứa cảm giác không thể tin được cùng sợ hãi, âm thanh ấy cũng nhấc lên từng đợt khủng hoảng trên thuyền hoa.
“Đúng là Thủy Viện ư? Bà ấy đến báo thù sao?”
“Oan có đầu nợ có chủ, nếu bà muốn báo thù thì hãy đến tìm chồng mình với tiểu tam, chúng tôi vô tội.”
Đới Tình nghe thấy cái tên này, toàn thân chấn động, bà ta theo bản năng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy được thân ảnh của Thủy Viện hiện lên giữa không trung, đôi mắt rõ ràng đang nhắm chặt, nhưng bà ta lại có cảm giác như đối phương đang chăm chú nhìn mình, giống như nhìn con mồi vậy.
Đới Tình như rơi xuống hầm băng, toàn thân mất đi sức lực, bàn tay buông lỏng khiến phần đầu đập mạnh vào lan can bảo hộ. Bà ta theo bản năng ôm chặt đứa con vào lòng, chất lỏng ấm áp từ trên trán chảy xuống.
Đúng thật là Thủy Viện! Bà ấy thật sự đến đây để báo thù!
Dương Tam đã sớm bảo Tiểu Kim hóa thân thành giao long, ngậm những người rơi xuống nước lên thuyền.
Khi cô nhìn thấy lốc xoáy chậm rãi hiện lên, thần sắc liền trở nên nghiêm túc.
Chân tướng đã phơi bày một nửa. Khó trách Phí Nghiêm Ba cứ nhất quyết muốn hạ thủy vào hôm nay dù đã được Dương Tam cảnh cáo. Bởi vì mục đích của hắn chính là hiến tế tất cả mọi người trên con thuyền này, để Thủy Viện sống lại.
Hứa Giai Hâm trừng to đôi mắt nhìn Thủy Viện: “Sư phó, đây là có chuyện gì vậy?”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Chỉ là một biện pháp hiến tế để hồi sinh một sinh mệnh khác.”
Hứa Giai Hâm trợn mắt há mồm: “Thật sự có cách khiến người chết sống lại sao?”
“Không thể.” Dương Tam dứt khoát nói: “Sống lại chỉ là thân thể, đến lúc đó chỉ có thể làm một con rối không có linh hồn, hoàn toàn làm việc theo bản năng. Nếu việc này thật sự thành công, Thủy Viện sẽ biến thành một khối cương thi, lúc nào cũng phải dùng huyết nhục để nuôi dưỡng thân thể.”
Doãn Văn Giác hỏi: “Linh hồn của cô ấy thì thế?”
Dương Tam nói: “Linh hồn của cô ấy đương nhiên cũng sẽ bị hiến tế. Trước đây cương thi cũng tu luyện bằng biện pháp này.” Người bị hiến tế càng nhiều, pháp lực của cương thi càng lợi hại. Dương Tam từng nghe nói có một đạo sĩ tà môn dùng trận pháp này để hiến tế một tòa thành.
Phí Nghiêm Ba khẳng định không biết chuyện này, nếu không cũng sẽ không dùng biện pháp này. Theo lý mà nói, pháp môn hiến tế này không nên lưu truyền ở nhân gian. Hơn nữa trước đó Dương Tam cũng đã từng lên thuyền nhưng không hề phát hiện ra dấu vết nào của trận pháp hiến tế.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo