Dương Tam mãi canh cánh chuyện này trong lòng nên mới kiềm chế không hành động.
Một giây sau, cô nhìn thấy thân thuyền hiện ra hình dáng của một trận pháp, lập tức bừng tỉnh.
Dương Tam giải trừ chú ẩn thân trên con thuyền của bọn họ, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, lướt qua sóng gió chậm rãi đi về phía con thuyền hoa kia. Những nơi cô đi qua, sóng gió như bị đôi tay vô hình mạnh mẽ ngăn cản, sóng yên biển lặng.
Cơn lốc xoáy dường như biến mất, mặt biển yên ả trở lại.
Những người trên thuyền hoa trợn mắt há mồm nhìn Dương Tam nhẹ nhàng bước đi trên mặt nước như giẫm trên đất bằng, cảm giác bọn họ như đang nằm mơ. Ánh mặt bọn họ nhìn chằm chằm linh hồn của Thủy Viện vẫn đang lơ lửng trên không trung, rùng mình một cái - không, đây không phải là mơ.
“Đó có phải là Dương Tam không?”
“Đúng là cô ấy rồi, tôi đã xem qua gameshow! Cô ấy đến đây để cứu chúng ta sao?”
“Haizz, sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế này thì hôm nay không nên đến đây! Người ta mới thật sự là người có bản lĩnh, nói không nên xuống nước thì không nên xuống nước. Hồng chân nhân kia khẳng định là kẻ lừa đảo.”
Xác định bản thân đã tạm thời bảo toàn tính mạng, mọi người liền bắt đầu bát quái.
Dương Tam không để ý đến bọn họ, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Thủy Viện.
Bởi vì nghi thức hiến tế bị Dương Tam phá vỡ, nên Thủy Viện đột nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu như máu, tăng thêm vài phần quỷ dị.
“Cứu, cứu tôi.”
Âm thanh cầu cứu yếu ớt dường như phát ra từ thân thể của Thủy Viện, đó chính lời cầu cứu của bà ấy. Linh hồn của bà ấy bị giam cầm bên trong, vốn sẽ được hiến tế cùng với những người trên con thuyền này, dùng để nuôi dưỡng thể xác của bà ấy, từ đó bồi dưỡng ra cương thi.
Xem như hôm nay cô làm việc tốt một ngày vậy.
Dương Tam đi về phía Thủy Viện.
Sóng gió lại một lần nữa nổi lên, so với ban nãy càng kịch liệt hơn, giống như đang dùng thủ đoạn này để ngăn cản Dương Tam. Chỉ là chút sóng gió này lại không ảnh hưởng gì đến cô.
Dương Tam nương theo pháp lực của sóng gió, rốt cuộc cũng tìm được ngọn nguồn - đó là thuyền hoa.
Chiếc thuyền hoa này cư nhiên lại có linh trí, chủ động mở ra trận pháp hiến tế. Không, nói đúng hơn thì không phải thuyền hoa có linh trí mà chính là khối gỗ được dùng để chế tác con thuyền này.
Dương Tam như có điều suy tư: E rằng trận pháp hiến tế này không chỉ có một mục đích là biến Thủy Viện thành cương thi, mà còn một nguyên nhân khác là khối gỗ kia muốn cắn nuốt linh hồn để tăng thêm pháp lực.
Trong lúc suy nghĩ, bước chân của cô chưa hề dừng lại, chẳng mấy chốc đã đi đến trước mặt Thủy Viện.
Đầu tóc Thủy Viện đột nhiên dài ra, bắn thẳng về phía Dương Tam. Chỉ là những sợi tóc đó còn chưa đụng đến người Dương Tam thì lập tức bị đứt gãy.
Dương Tam khẽ thở dài: Đây cũng là một người đáng thương.
Tay cô đặt lên trán Thủy Viện.
“Không!” Một âm thanh thê lương vang lên, Phí Nghiêm Ba đứng ở đầu thuyền, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng:
“Cầu xin cô, đừng hủy hoại thân thể đó.”
Đó là hy vọng duy nhất của hắn.
Bây giờ hắn không còn là Phí tổng khí định thần nhàn sát phạt quyết đoán trên thương trường nữa, hắn chỉ là một kẻ đáng thương.
Vì một sinh mệnh mà không tiếc hy sinh mấy chục mạng người, loại tình yêu này nghe thì có vẻ cảm động đất trời nhưng Dương Tam lại không thể thông cảm. Mạng của người khác cũng là mạng, chẳng lẽ trời định sẽ phải trở thành chất dinh dưỡng nuôi nấng tình yêu của người khác hay sao?
Giọng nói của cô lãnh đạm, châm chọc Phí Nghiêm Ba: “Nếu con thuyền này thật sự bị hiến tế, đừng nói đến chuyện vợ ông sống lại, linh hồn của bà ấy chính là vật hy sinh bị hiến tế đầu tiên.”
Cô không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt của Phí Nghiêm Ba, khẽ vung tay, thân xác của Thủy Viện dưới ánh mặt trời lập tức hóa thành tro tàn.
Linh hồn của bà ấy cũng hiện lên, hướng về phía Dương Tam gật đầu bày tỏ lòng biết ơn, sau đó một quỷ sai liền xuất hiện dẫn bà ấy đi.
Linh hồn của Thủy Viện bị giam cầm đã lâu, mặc dù hôm nay được giải thoát nhưng lại suy yếu đến cùng cực, do đó quỷ sai mới vội vội vàng vàng đưa bà ấy đi tránh để bà ấy hồn phi phách tán.
Phí Nghiêm Ba hiển nhiên bị một màn này đả kích nghiêm trọng mất hết tinh thần, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, trong miệng lầm bầm, giống như người thất tâm phong.
Những người khác nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: Những lời Dương Tam vừa nói mọi người đều có thể nghe thấy, không ngờ thằng khốn Phí Nghiêm Ba dám có ý định hiến tế bọn họ, quả thật là không thể tha thứ.
Phí Nghiêm Ba vờ như không nhìn thấy hận ý và phẫn nộ của mọi người xung quanh, hay nói đúng hơn là hiện tại hắn không hề quan tâm đến những chuyện này. Bất chợt trên mặt hắn hiện lên tia quyết tuyệt, từ trên thuyền nhảy xuống biển, hiển nhiên là muốn đồng sinh cộng tử với vợ mình.
Dương Tam không cứu hắn, dù sao cũng có Tiểu Kim ở dưới đó, muốn chết cũng không chết được. Chuyện quan trọng mà cô phải làm bây giờ chính là giải quyết khối gỗ này.
Khối gỗ đã sinh ra linh trí, chờ hạ gục được nó chắc có thể hỏi thêm vài chuyện. Thật ra cô đã tò mò về khối gỗ này đã lâu nhưng vẫn không biết tên của nó.
Trong lòng xuất hiện đủ mọi ý niệm nhưng trên mặt Dương Tam vẫn hết sức bình tĩnh. Khối gỗ này nước lửa bất xâm, nếu phóng hỏa lại khiến những người trên thuyền gặp rắc rối. Vậy thì chỉ có thể triệu hoán Cửu Tiêu Thân Lôi mà thôi.
Trên bầu trời xa xôi vạn dặm, một đạo sấm vang lên, tia sét màu tím giương nanh múa vuốt, từ trên trời giáng xuống bổ thẳng vào thuyền hoa.
Một tiếng kêu đau đớn truyền vào trong tai Dương Tam. Đôi mắt Dương Tam dừng lại trên thân thuyền.
“Dừng tay, con của ta.”
“Ta là phụ thân của con.”
Sắc mặt Dương Tam biến đổi, liều mạng triệu hoán Cửu Tiêu Thần Lôi, hung hăng đánh xuống con thuyền hoa này. Dám giả mạo ba ba của cô sao? Chán sống! Nếu thật sự là phụ thân của cô thì cần gì phải sợ Cửu Tiêu Thần Lôi? Không phải đến một lần sẽ ăn một lần hay sao?
“Đừng, đừng đánh, lôi hạ lưu mệnh.”
Tốc độ triệu hoán thiên lôi của Dương Tam càng nhanh hơn - ta cứ đánh ngươi đó!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo