Dương Tam cảm thấy chuyện Phí Nghiêm Ba đi tìm người khác cũng không phải chuyện gì lớn. Làm ăn buôn bán chẳng phải là như vậy sao, không thể tiếp tục hợp tác thì tìm người một khác. Cô cũng đã có lời nhắc nhở, xem như đã làm hết trách nhiệm. Nếu hắn ta vẫn muốn đi tìm đường chết, cô muốn ngăn cản cũng không được, đúng không?
Tiểu đệ Doãn Văn Giác của cô lại có ý kiến về việc này, vẻ mặt khó chịu, nói: “Vị Hồng chân nhân mà Phí Nghiêm Ba mời đến tôi cũng đã gặp qua hai lần, bản lĩnh thì chẳng ra sao nhưng giá cả thì thật sự không thấp, còn khinh thường chúng ta là thầy phong thủy nội địa nữa cơ chứ.”
“Bên trong bên ngoài lời nói đều tự nhận mình là người kế thừa huyền học chân chính. Cũng không biết có phải đầu óc Phí Nghiêm Ba bị úng nước hay không mà lại mời một kẻ ngốc đến xem phong thủy.”
Dương Tam chưa từng gặp qua vị Hồng chân nhân kia, nhưng chỉ thông qua chi tiết đối phương không nhận ra con thuyền kia quái lạ, thậm chí còn kiên trì cho thuyền hạ thủy, liền có thể nhận ra đối phương thật sự không có bản lĩnh gì, rất có khả năng là lừa đời lấy tiếng thơm.
Cô vỗ bả vai Doãn Văn Giác, nói: “Nào, cậu đi điều tra giúp tôi một người, tên Đới Tình, là bạn gái cũ của Phí Nghiêm Ba.”
Sau khi Doãn Văn Giác nhận nhiệm vụ, không đến hai ngày sau liền trở lại báo cáo cho Dương Tam, vẻ mặt bừng bừng phấn chấn, hiển nhiên là trong quá trình điều tra thu được không ít tin nóng.
Doãn Văn Giác nhận nước trà Hứa Giai Hâm bưng tới, nhấp giọng một ngụm cho nhuận giọng rồi nói: “Cảm ơn Giai Hâm.”
Sau đó liền bắt đầu thuật lại những tin tức mà cậu ta điều tra được: “Tôi đã đi hỏi một vài người bạn học của Phí Nghiêm Ba, lúc mới nhập học hắn đã hẹn hò với Đới Tình. Chỉ là sau năm hai đã chia tay. Không đến ba tháng sau, Phí Nghiêm Ba cùng đại tiểu thư nhà họ Thủy - Thủy Viện đã ở bên nhau.”
“Sau khi hắn ta trở thành rể hiền của Thủy gia, một đường thuận buồm xuôi gió. Sau khi tốt nghiệp thì Đới Tình cũng kết hôn, chỉ là cuộc sống hôn nhân không được tốt lắm. Mấy năm trước đã ly hôn sau đó quay lại thành phố R, liên lạc lại với Phí Nghiêm Ba. Tôi điều tra một chút thì phát hiện Đới Tình có một đứa con được hai tuổi. Tính toán thời gian thì rất có khả năng là con của Phí Nghiêm Ba, bà ta đã ngần ấy tuổi rồi mà vẫn có thể mang thai, đúng là liều mạng thật.”
Sau khi Doãn Văn Giác điều tra ra được những chuyện này liền rất khinh thường Phí Nghiêm Ba. Hành vi của hắn có thể nói là quá bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa. Nếu không có nhà họ Thủy, làm sao hắn có thể có được ngày hôm nay. Trước mặt mọi người thì giả vờ thâm tình tìm kiếm thanh danh, sau lưng thì lại làm ra chuyện không bằng heo chó.
Chính bản thân Doãn Văn Giác tuy rằng không phải người chung tình nhưng chưa từng bắt cá hai tay. Đặc biệt là loại người như Phí Nghiêm Ba, rất có khả năng vì tiền đồ mà chia tay bạn gái cũ, chờ đến khi công thành danh toại liền cùng bạn gái cũ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Cách làm này đến một người đàn ông như cậu ta cũng nhịn không được khinh bỉ.
Về phần Hứa Giai Hâm, đừng nhìn cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng thật ra từ trong xương cốt vẫn ghét ác như thù, oán hận nói:
“Nhà họ Thủy không phát hiện ra chuyện này sao?”
Doãn Văn Giác nói: “Sản nghiệp của Thủy gia bây giờ đều đã đổi thành họ Phí, Phí Nghiêm Ba còn kiếm tiền cho bọn họ, dù có người nhìn ra thì liệu bọn họ sẽ hé răng hay sao?”
Trên thương trường khẳng định cũng có người phát hiện ra những chuyện này, nhưng không cần vì người đã khuất mà đắc tội với Phí Nghiêm Ba.
Hứa Giai Hâm càng tức giận hơn: “Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ gặp báo ứng.”
Sau đó cô ấy nói: “Ngày hai mươi tư tôi cũng sẽ theo sư phụ qua đó.” Quỷ hồn tầm thường xuất hiện dưới ánh mặt trời, nếu không có gì che chắn sẽ rất dễ bị tổn thương dẫn đến hồn phi phách tán. Nhưng Hứa Giai Hâm từ năm ngoái đã bắt đầu tu luyện, có công đức tích góp cùng âm đức hộ thể, nên ánh nắng mặt trời không thể gây tổn hại gì đến cô ấy.
Chờ cô ấy tu luyện thêm một thời gian nữa thì nhìn qua sẽ không khác gì người bình thường, sắc mặt sẽ không còn tái xanh.
Tiểu Kim cũng nhấc tay tỏ ý bản thân cũng muốn đi cùng. Trong khoảng thời gian nhàn rỗi này, nó đều ở bên cạnh Bánh Bao Thịt, chưa từng ra ngoài. Dương Tam hiếm khi động lòng trắc ẩn:
“Được rồi, chúng ta cùng nhau đến đó. Còn Bánh Bao Thịt và Tiểu Hắc thì ở lại trông nhà.”
Khoảng thời gian trước Tiểu Hắc ở nước ngoài vui chơi nên lúc này cũng không có ý kiến. Còn Bánh Bao Thịt thì chẳng sao cả, bên kia cũng không có thức ăn ngon, không hấp dẫn được nó.
Đới Tình mặc một thân hàng hiệu, ánh mắt tha thiết mà nhìn về phía Hồng chân nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Hồng chân nhân, chuyện lần này không có vấn đề gì chứ?” Bà ta không nhịn được muốn xác nhận lại thêm lần nữa, để bản thân an tâm hơn.
Hồng chân nhân vuốt ve chòm râu, bình tĩnh nói: “Tôi đã bày một trận pháp trên thuyền, chỉ chờ đến ngày con thuyền hạ thủy, nhất định có thể trấn áp hồn phách của Thủy Viện vào bên trong thuyền, vĩnh viễn không thể trốn thoát. Trận pháp phong thủy kia còn có thể giúp các người tiền đồ như nước.”
Đới Tình nghe vậy liền lộ ra nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng. Bà ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội đoạt lại người thuộc về mình. Gia cảnh Thủy Viện tốt đến mấy thì đã sao, nếu không phải vì Nghiêm Ba muốn báo thù, sao có thể chia tay với bà ta cơ chứ.
Chỉ tại người phụ nữ này, rõ ràng đã chết lại không chịu buông tha cho bà ta, thường xuyên tiến vào giấc mộng quấy rầy bà ta.
Bà ta chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi.
Đới Tình lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Hồng chân nhân.
Hồng chân nhân nhìn thấy con số trên đó liền nở nụ cười - vẫn là người trong nước dễ lừa gạt, tùy tiện nói mấy câu mà bọn họ đã chủ động đưa tiền, quả thật là kẻ ngốc lắm tiền.
Kế tiếp hắn lại thổi phồng một hồi tướng mạo của Đới Tình, nói bà ta sau này sẽ trở thành người đại phú đại quý, Đới Tình nghe đến mức toàn thân thư sướng, lỗ chân lông trên người cũng đều giãn nở hết ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo