Dương Tam đang ẩn thân lúc này cũng không khỏi lắc đầu, bà ta làm như vậy cũng vô dụng mà thôi. Loại gỗ dùng để đóng chiếc thuyền này cùng một loại với chiếc giường của cô, nước lửa bất xâm. Nếu muốn dùng lửa để làm thương tổn đến nó là chuyện không thể nào.

Đúng như Dương Tam dự đoán, sau khi nhánh cây đang cháy kia bị ném lên thuyền, ngọn lửa lập tức bị dập tắt.

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, không thể tin được mà nỉ non: “Tại sao, tại sao lại như vậy?”

Dương Tam mơ hồ cảm thấy có thể tìm được một chút manh mối từ người phụ nữ này, liền dùng chút phép thuật biến bản thân thành một người khác, sau đó loại bỏ phù ẩn thân trên người.

“Hết hy vọng đi, cô không thể làm tổn thương đến chiếc thuyền này đâu.”

Hơn nửa đêm, đột nhiên một giọng nói xa lạ vang lên có thể dọa sợ quỷ sống.

Một tiếng thét chói tai vang lên tận mây xanh.

Dương Tam liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Bình tĩnh lại đi, nếu không thể lên tiếng thì chỉ cần gật đầu lắc đầu mà thôi.”

Tiếng thét của bà ta quá sắc nhọn, Dương Tam chỉ đành khiến cho bà ta im miệng trước.

Người phụ nữ tóc ngắn liều mạng gật đầu, liếc mắt nhìn thấy cái bóng của Dương Tam trên mặt đất mới nhẹ nhàng thở ra.

Dương Tam giải trừ chú câm trên người bà ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bà quen Thủy Viện sao?”

Biểu tình của người phụ nữ tóc ngắn trở nên kích động: “Tôi là bạn thân nhất của Viện Viện, cô nói xem chúng tôi có quen biết hay không!”

Dương Tam nghiêng đầu, hỏi tiếp: “Hình như bà rất chán ghét Phí Nghiêm Ba?”

Người phụ nữ tóc ngắn nghe được cái tên Phí Nghiêm Ba này càng trở nên kích động hơn.

Kế tiếp, Dương Tam liền từ miệng bà ta nghe được câu chuyện xưa về cô gái si tình nhưng lại bị người yêu phụ bạc. Người phụ nữ tóc ngắn là bạn cùng phòng thời đại học của Thủy Viện, tên là Thẩm Thanh, bà ta cũng là người bạn thân nhất của Thủy Viện, là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của Thủy Viện và Phí Nghiêm Ba. Thời đại học, chuyện tình cảm của hai người bọn họ bị trưởng bối ngăn cấm, sau này là Thủy Viện tự mình trộm lấy sổ hộ khẩu, cùng Phí Nghiêm Ba đi lĩnh chứng, sau một thời gian chịu khổ, cuối cùng cả hai mới được cha mẹ Thủy gia ngầm đồng ý.

Ngay từ đầu Thẩm Thanh còn cho rằng Thủy Viện đã tìm được hạnh phúc, mãi đến khi phát hiện ra sau khi Phí Nghiêm Ba kết hôn vẫn còn dây dưa với người bạn gái cũ của hắn là Đới Tình. Không kịp đợi bà nói chuyện này cho Thủy Viện biết thì Thủy Viện đã qua đời.

Thẩm Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Viện Viện mắc bệnh tim bẩm sinh, ngày thường vẫn luôn dựa vào thuốc để khống chế bệnh tình. Nhưng ngày Viện Viện qua đời, tôi phát hiện thuốc trong lọ đã bị thay đổi từ trước.”

“Cô ấy bị người khác hại chết, khẳng định là do đôi tra nam tiện nữ kia làm ra.”

“Hắn ta hại chết Viện Viện, vậy mà còn mặt mũi bày ra dáng vẻ thâm tình lừa bịp người đời. Lúc trước tôi đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đã bị hắn ta mua chuộc, nói rằng tất cả mọi chuyện đều bình thường. Không một ai tin lời tôi nói, bọn họ đều bị hắn dùng tiền mua chuộc.” Đôi mắt Thẩm Thanh rưng rưng, tay nắm chặt lại, gân xanh nảy lên, vừa tức giận lại vừa khó chịu.

Dương Tam cũng đã hiểu ra lý do tại sao nửa đêm bà ta còn chạy đến đây đốt thuyền - Thẩm Thanh chỉ là không muốn hồn phách của bạn tốt bị trấn áp trên thuyền, thậm chí còn bị Phí Nghiêm Ba lợi dụng. Nhưng nếu sử dụng biện pháp này trấn áp thì rất dễ xảy ra chuyện. Còn không bằng Phí Nghiêm Ba trực tiếp bày ra một trận pháp trên mặt đất.

Cô nhàn nhạt nói: “Trên con thuyền kia không có linh hồn của Thủy Viện.” Nếu có thì không có khả năng cô không phát hiện ra.

Dương Tam nhìn ra Thẩm Thanh không nói dối, mỗi một câu nói hay hành động cử chỉ đều xuất phát từ nội tâm. Chỉ là ban ngày, lúc Phí Nghiêm Ba nhắc đến vợ mình, sự thâm tình và bi thương kia không hề giống như giả vờ, cô vẫn cần phải tìm hiểu kỹ hơn về chuyện này.

Toàn bộ sự việc còn thú vị hơn cô tưởng tượng.

Dương Tam suy nghĩ một chút, sau đó nói với Thẩm Thanh: “Cô đem vật dụng mà Thủy Viện từng sử dụng lúc còn sống đến cho tôi.” Cô có thể triệu hoán Thủy Viện lên để hỏi rõ mọi chuyện.

Thẩm Thanh đã lâm vào tuyệt cảnh nên xem Dương Tam như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sau khi trở về liền tìm vài bộ quần áo mà Thủy Viện từng mặc khi còn sống. Có quần áo và sinh thần bát tự, muốn triệu hồi Thủy Viện chỉ là chuyện nhỏ.

Chỉ là cuối cùng Dương Tam vẫn không thể triệu hồi linh hồn của Thủy Viện, đây là lần đầu tiên cô thất thủ. Chỉ có hai khả năng dẫn đến chuyện này. Một là linh hồn của Thủy Viện đang bị nhốt ở nơi nào đó, hai là bà ấy đã hồn phi phách tán, nên đương nhiên không thể nào triệu hồi.

Vốn dĩ, cô cho rằng lần này chỉ đơn giản là xem phong thủy, không nghĩ đến mọi chuyện còn phức tạp những gì cô tưởng tượng. Dương Tam ngày càng hứng thú với chuyện này, một phần cũng tại cô quá nhàm chán nên mới tự tìm chút chuyện để làm.

Bên này cô vẫn chưa tìm thêm được manh mối, thì bên kia Phí Nghiêm Ba đã có động tĩnh.

“Lão đại, lúc trước không phải Phí Nghiêm Ba mời cô hay sao? Sao bây giờ lại tìm người khác?” Doãn Văn Giác nghe được tiếng gió liền tìm đến hỏi Dương Tam chuyện này.

Ánh mắt Dương Tam lóe lóe, ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Ừm, tôi cảm thấy con thuyền kia không nên xuống nước, nên đã cự tuyệt.”

Doãn Văn Giác nói: “Phí Nghiêm Ba tìm được một đại sư phong thủy, đã định ra thời gian hạ thuyền, là cuối tháng này ở sông Hương.”

“Ngày nào?” Dương Tam hỏi.

“Hai mươi tư tháng tám.”

Hai mươi tư tháng tám, hôm đó trùng hợp là ngày giỗ thứ hai của Thủy Viện.

Dương Tam suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi hỏi thăm một chút xem con thuyền sẽ xuống nước ở địa điểm nào, đến lúc đó chúng ta cũng thuê một con thuyền ở gần đó, nói không chừng có thể xem một trận náo nhiệt.” Rất có khả năng là chiếc thuyền kia sẽ bị lật.

Doãn Văn Giác vỗ ngực: “Thuê thuyền làm gì cơ chứ! Nhà tôi có rất nhiều thuyền, đến lúc đó lão đại cứ tùy ý chọn con thuyền mà mình thích nhất! Chúng ta cùng đi xem!”

Mặt Dương Tam không cảm xúc: Kẻ có tiền đáng ghét!

0.12258 sec| 2401.984 kb