Cuối cùng Từ Xuân Thâm vẫn đưa Vi Hộ về nhà trước, sau đó cùng Dương Tam quay về nhà. Dương Tam nhớ đến Bánh Bao Thịt vẫn luôn nhắc về Từ Xuân Thâm, bèn nói:

“Hay là anh đến thăm Bánh Bao Thịt một chút đi.”

Đã một khoảng thời gian Từ Xuân Thâm không gặp Bánh Bao Thịt, cũng có chút nhớ thằng bé, vì vậy liền đi về phía nhà Dương Tam.

Lúc này Bánh Bao Thịt đang ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, dường như nó đang gặp phải vấn đề khó khăn, cắn cắn cán bút, vẻ mặt sầu não. Đột nhiên nó ngửi được mùi hương quen thuộc, liền nhảy từ trên ghế xuống, chạy ra mở cửa.

Dương Tam còn chưa kịp lấy chìa khóa, cửa lớn đã mở ra. Bánh Bao Thịt giống như đạn pháo vừa được bắn ra vọt vào lồng ngực của Từ Xuân Thâm: “Mẹ ơi!”

Biểu cảm của Hà Nhất Phàm cứng lại, quay đầu hỏi: “Có phải nó gọi sai người không?”

Dương Tam bình tĩnh nói: “Không sai, nó vẫn luôn gọi Từ Xuân Thâm là mẹ.” Ngữ khí như đang ám chỉ Hà Nhất Phàm quá mức kinh ngạc.

Hà Nhất Phàm nhìn thái độ bình tĩnh của Dương Tam và Từ Xuân Thâm, không nhịn được có chút hoài nghi nhân sinh: Từ từ, một người đàn ông được gọi là mẹ, đây là chuyện bình thường sao?

Hà Nhất Phàm nỗ lực tìm lại tam quan của bản thân: “Nhưng Từ Xuân Thâm là đàn ông, đàn ông phải là ba ba mới đúng.”

Dương Tam bâng quơ phán một câu: “Nói không chừng kiếp trước anh ấy là mẹ thằng bé.”

Dương Tam thật sự cảm thấy không phải không có khả năng này. Nếu không tại sao Bánh Bao Thịt đã ngây người ở nhân gian lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết kiến thức thông thường nhưng vẫn kiên trì gọi Từ Xuân Thâm là mẹ.

Hà Nhất Phàm hoảng loạn: Còn có nguyên nhân như vậy sao?

Nếu là trước kia, khẳng định anh ta sẽ cảm thấy Dương Tam đang nói hươu nói vượn, nhưng sau khi quen biết cô, anh ta đã không còn hoàn toàn tin tưởng vào khoa học, loại chuyện kiếp trước này cũng không phải là không có khả năng.

Anh ta quay sang nhìn người bạn tốt với ánh mắt đầy phức tạp, không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ của Từ Xuân Thâm khi hóa thân thành phụ nữ, không khỏi rùng mình ớn lạnh: Ngừng lại, không thể tiếp tục suy nghĩ! Diện mạo kiếp trước của Từ Xuân Thâm không phải như vậy! Không thể luôn suy nghĩ về dáng vẻ của Từ Xuân Thâm khi mặc trang phục phụ nữ! Sẽ bị tẩy não!

Từ Xuân Thâm không hề chú ý đến sự khác lạ của người đại diện, chỉ có chút nghi hoặc nhíu mày: “Có phải Bánh Bao Thịt cao lên không ít hay không?”

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, nhưng anh cảm thấy hình như Bánh Bao Thịt cao hơn mấy tháng trước khoảng mười centimet, trẻ con bây giờ đều lớn nhanh như vậy à?

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Mấy ngày hôm trước tôi có dẫn nó đi kiểm tra một chút, dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại thì hiện tại hẳn là nó đã được sáu tuổi.”

Hẳn là do Bánh Bao Thịt ăn nhiều nên tốc độ phát triển khá nhanh. Bất quá tốc độ trưởng thành của yêu quái vốn không thể lý giải theo lẽ thường, nên Dương Tam rất bình tĩnh. Gần đây cô cũng hạn chế để Bánh Bao Thịt ra cửa, cho dù muốn ra ngoài cũng phải sử dụng pháp thuật che giấu vẻ bề ngoài, nếu không những người có tâm ắt sẽ phát hiện trong một năm nó lại lớn hơn vài tuổi.

Bánh Bao Thịt khoe khoang với Từ Xuân Thâm mấy bài tập về nhà nó vừa làm xong, hiện giờ nó đang tự học chương trình toán tiểu học.

Từ Xuân Thâm nhìn những đề Olympic Toán gây khó dễ người khác vô cùng hoài nghi Dương Tam vì muốn Bánh Bao Thịt ngốc ở nhà nên mới cho thằng bé làm mấy đề này. Anh ngồi xuống, cầm lấy bút, bắt đầu sửa đề. Nếu đeo thêm một cặp mắt kính sẽ chẳng khác gì giáo viên.

Sau khi sửa bài, kết quả là ngày hôm nay Bánh Bao Thịt làm mười đề toán chỉ sai duy nhất một đề.

Bánh Bao Thịt cầm sách bài tập, chạy đến trước mặt Dương Tam, nhìn cô với ánh mắt sáng lấp lánh:

“Ba ba, ngày mai con có thể đến trường học chơi một chút không?”

Dương Tam bình tĩnh gật đầu: “Có thể đi chơi nửa ngày.”

Cô cảm thấy cần phải tăng độ khó của bài tập về nhà, lần sau sẽ sắp xếp cho thằng bé mấy đề toán trung học! Dù sao hiệu quả tự học của tên nhóc này cũng nhanh hơn dự kiến.

Bánh Bao Thịt hoan hô một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Từ Xuân Thâm, hiển nhiên là rất hưởng thụ quãng thời gian được ở cùng mẹ.

Vừa rồi Hà Nhất Phàm thật vất vả mới tiếp nhận chuyện Từ Xuân Thâm là mẹ thằng bé, bây giờ nghe thấy Bánh Bao Thịt gọi Dương Tam là ba ba, khiến anh ta thật sự rất khó chấp nhận. Tạm thời không đề cập đến chuyện ba mẹ đảo ngược này, nhưng bản thân Từ Xuân Thâm lại bình tĩnh chấp nhận chuyện này thật sự khiến anh ta không còn gì để nói.

Anh ta sờ sờ dạ dày, cảm giác thật đau bụng!

Chờ khi về đến nhà, Hà Nhất Phàm vẫn không nhịn được hỏi Từ Xuân Thâm.

“Kiếp trước cậu thật sự là mẹ của Bánh Bao Thịt còn Dương Tam lại là ba ba của Bánh Bao Thịt? Cả hai người đều đã khôi phục ký ức? Bánh Bao Thịt thật sự là con trai cậu ở kiếp trước hay sao? Khó trách thằng bé lại có nét giống cậu và Dương Tam, bất quá gen của hai người cũng không tệ a.” Anh ta tự động bổ não ra một câu chuyện thăng trầm kéo dài từ kiếp trước đến kiếp sau.

Từ Xuân Thâm nhìn người đại diện bằng ánh mắt có chút vi diệu: Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra người bạn thân từ nhỏ của mình cũng có lúc ngây thơ đáng yêu như vậy.

Hà Nhất Phàm quả thật rất rối rắm: “Nên hai người đây là đang định nối lại duyên xưa hay sao?”

Anh ta cảm thấy nhất định là vì nguyên nhân này, nếu không lấy tính cách tị hiềm kia của Từ Xuân Thâm sao lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy. Còn nữa, thái độ của Từ Xuân Thâm đối với Dương Tam từ trước đến nay rất không bình thường. Nếu Từ Xuân Thâm thật sự có suy nghĩ này thì cũng chỉ có thể làm theo ý anh.

Kiếp trước kiếp này lại có thêm một tên nhóc con, sau khi chuyển thế, một người là đại minh tinh, một người là thần côn, chuyện này mà viết thành kịch bản phim thần tượng chắc chắn sẽ rất hot.

Vốn dĩ Từ Xuân Thâm muốn phủ nhận, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu có thể để Hà Nhất Phàm giúp anh một phen thì cũng không tồi.

Hà Nhất Phàm thấy thái độ cam chịu của anh, lấy điện thoại ra, nói: “Nếu cậu muốn tiếp tục tiền duyên thì trước hết cần phải giải quyết một vấn đề.”

Từ Xuân Thâm nhìn thấy Weibo “Đảng cha con nơi núi sâu” có không ít người theo dõi thì có chút trầm mặc.

Hà Nhất Phàm nói: “Cậu biết không, trong đảng phái này có rất nhiều người là fan của cậu, hầu hết mọi người đều gọi Dương Tam một tiếng con gái nhà tôi.”

Khóe miệng Từ Xuân Thâm hơi giật giật: “Nếu tôi nhớ không lầm thì mình chỉ mới hai mươi lăm tuổi thì phải?”

0.09921 sec| 2401.969 kb