Sau khi tạm biệt Hồng chân nhân, bà ta bắt taxi đến công ty tìm Phí Nghiêm Ba.
Trợ lý của Phí Nghiêm Ba mỉm cười nói: “Hiện tại Phí tổng không có ở đây.”
Đới Tình hỏi: “Anh ấy đi đâu rồi?” Trong khoảng thời gian này, Phí Nghiêm Ba chưa từng chủ động liên lạc với bà ta, khiến trong lòng bà ta mơ hồ có chút bất an. Bà ta đã bốn mươi tuổi, dù có bảo dưỡng thế nào đi nữa cũng không thể so với mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Bà ta không muốn bản thân lao tâm lao lực cả nửa đời, cuối cùng lại tiện nghi cho những tiểu yêu tinh trẻ tuổi kia. Nhưng nghĩ đến đứa con, bà ta liền tự tin hơn.
Đứa trẻ đó là căn cơ của bà ta.
Trở lý vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn: “Tôi chỉ là một trợ lý nho nhỏ, đương nhiên không dám dò hỏi Phí tổng đi những nơi nào.”
Đới Tình nhíu mày, hiển nhiên không tin vào lời này, bà ta uy hiếp: “Nếu ngay cả cấp trên của mình ở đâu cũng không biết thì cần đến người trợ lý như cậu để làm gì?”
“Tôi cảm thấy đã đến lúc nên để Nghiêm Ba đổi một người trợ lý mới rồi.”
Trợ lý mỉm cười nói: “Dù là Phí tổng hay tổng tài phu nhân đều không có gì bất mãn với năng lực làm việc của tôi cả.”
Đới Tình bị lời này chọc tức, bà ta cảm giác được ánh mắt của những người xung quanh đều trở nên vi diệu. Rốt cuộc thân phận của bà ta cũng không được công khai, không dám làm ầm ĩ lên nên bà ta chỉ trừng mắt nhìn người trợ lý một cái, sau đó xoay người rời đi.
Bà ta vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phí Nghiêm Ba cáo trạng.
Phí Nghiêm Ba ngồi trước một cỗ quan tài, không biết đã ngồi như vậy bao lâu.
Trong quan tài có một người lẳng lặng nằm đó, làn da tái nhợt, thần sắc ôn nhu, phảng phất như chỉ đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy mỉm cười với hắn. Người trong quan tài đúng là người vợ đã qua đời hai năm trước của Phí Nghiêm Ba - Thủy Viện.
Hắn đã dùng đủ loại biện pháp mới có thể thành công bảo toàn thi thể này, nhìn qua giống hệt như người sống.
Chỉ là dù có giống người sống đến thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng không thể mở mắt ra.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phí Nghiêm Ba khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, đáy mắt hắn hiện lên sự chán ghét. Hắn trực tiếp quăng điện thoại đi, không hề có ý định bắt máy.
Hắn si ngốc nhìn người trong quan tài: “Chỉ còn năm ngày, chỉ còn năm ngày nữa thôi.”
Ngày hai mươi bốn tháng tám, cũng là ngày mà con thuyền Thủy Viện hạ thủy.
Phí Nghiêm Ba vô cùng quan tâm đến chuyện này, còn mời không ít người đến đây. Không chỉ có bạn bè thân thích của Phí gia và Thủy gia mà còn có một ít đối tác làm ăn của hắn.
Bác cả nhà họ Thủy vỗ bả vai Phí Nghiêm Ba, nói: “Người chết không thể sống lại, cháu cũng không thể mãi đắm chìm trong nỗi bi thương.”
Phí Nghiêm Ba khẽ gật đầu: “Cháu biết rồi, bác cả.”
Sau đó lại đi tiếp đón những người khác.
Đới Tình ôm đứa bé, đứng bên cạnh quan sát, trong lòng tràn đầy vui sướng: Tuy rằng Phí Nghiêm Ba không có ý muốn giới thiệu bà ta trước mặt mọi người, nhưng hôm nay bà ta và đứa bé đều ở đây, cũng tương đương với việc mẹ con bọn họ được thừa nhận.
Có không ít người nhận ra Đới Tình, trao đổi ánh mắt trong lòng hiểu rõ.
Phí Nghiêm Ba đi đến trước mặt Hồng chân nhân, nói: “Đại sư, thời gian đã đến rồi.”
Hồng chân nhân cười cười: “Yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, bây giờ tôi sẽ chuẩn bị ngay đây.”
Hắn đi đến trước pháp đàn, bắt đầu bày ra dáng vẻ như đang niệm chú ngữ.
Phí Nghiêm Ba cúi đầu, không để người khác nhìn thấy ý cười châm chọc trên khóe miệng hắn.
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu đang nhìn những gì diễn ra bên dưới.
Doãn Văn Giác buông kính viễn vọng, dựa vào lan can tàu thủy, lắc đầu: “Lúc này Phí Nghiêm Ba lại dẫn theo cô bạn gái cũ, quả nhiên là chân ái.”
“Nếu vợ ông ta biết được, chỉ sợ sẽ đội mồ sống dậy mất.”
Dương Tam không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn con thuyền hoa kia, so với lần trước, linh khí trên đó đã tan biến đi rất nhiều, ngược lại có thêm một cỗ âm khí cổ quái vờn quanh. Để thuận tiện cho việc quan sát, cô đã dùng pháp thuật che giấu con tàu.
Một lát sau, Hứa Giai Hâm xuất hiện trước mặt Dương Tam, đôi môi run run, giữa hàng chân mày không che giấu được sự lo lắng:
“Tôi đã tìm thấy thi thể của Thủy Viện, thi thể của bà ấy bị trầm ở trong hồ, hồn phách cũng bị vây hãm bên trong.”
Dương Tam ngược lại rất bình tĩnh: “Không có việc gì, đến lúc đó trực tiếp phá bỏ trận pháp kia là được.”
Doãn Văn Giác chợt hô lên: “Bọn họ bắt đầu rồi, chúng ta cũng đi theo sau.”
Rất nhanh, chiếc thuyền chiếc thuyền du lịch không lớn của Doãn Văn Giác liền đuổi kịp con thuyền hoa, sau đó duy trì một khoảng cách nhất định.
Thuyền hoa kia chạy suốt nửa giờ mới dừng lại, trùng hợp dừng lại đúng vị trí mà Hứa Giai Hâm chỉ ra, cũng chính là nơi cất giấu thi thể của Thủy Viện.
Lúc này mặt trời vốn đang chiếu rọi, sóng yên biển lặng, bất chợt không biết từ nơi nào thổi đến một trận gió, gió vờn quanh thuyền hoa khiến mọi thứ tung bay. Mặt biển êm ả bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ.
Con thuyền của Doãn Văn Giác suýt chút nữa cũng bị ảnh hưởng, Dương Tam trực tiếp dán mấy tấm phù chú trên thân thuyền, lúc này chiếc thuyền mới không còn lung lay.
Nhưng chiếc thuyền hoa giữa cơn lốc xoáy lại không gặp được chuyện tốt như vậy, nó bị sóng to gió lớn đánh vào, lung lay sắp đổ.
Trên thuyền hoa là một mảnh quỷ khóc sói gào, tiếng cầu cứu và tiếng thét chói tai vang lên không dứt, tựa như ngày tận thế đang đến gần. Đối với người trên thuyền hoa, chuyện này thật sự không khác gì tận thế.
Khi nhìn thấy pháp trận mơ hồ xuất hiện phía sau thuyền hoa, sắc mặt Dương Tam trở nên ngưng trọng. Đây không phải trận pháp phong thủy thăng quan phát tài mà là trận pháp hiến tế. Có người muốn hiến tế con thuyền này để đổi lấy một sinh mệnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo