Mẹ Từ lôi kéo tay của Từ Xuân Thâm, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Con cũng ngần này tuổi rồi, nếu ba mẹ ly hôn, nhất định sẽ cố gắng tiến hành một cách lặng lẽ, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến con.”

Từ Xuân Thâm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mẹ anh có suy nghĩ đến những chuyện sẽ phát sinh sau khi ly hôn hay chưa? Bất quá nếu chỉ nhìn kết quả giám định ADN, lại không biết chân tướng sự việc, mẹ anh hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

Anh trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Bánh Bao Thịt không phải con riêng của ba, con bảo đảm.”

Lộ Giai Vũ hận rèn sắt không rèn thành thép, nói: “Anh họ sẽ không nói rằng đó là con của anh đấy chứ?”

Từ Xuân Thâm hỏi cô ấy: “Em dùng thứ gì để giám định, là tóc phải không?” Người em họ này của anh cũng không có khả năng rút máu làm giám định ADN, dễ dàng lấy được nhất chính là tóc. Nếu là tóc thì anh còn có hy vọng cứu chữa.

Tuy rằng Từ Xuân Thâm rất tín nhiệm người thân trong gia đình, nhưng nếu không có sự đồng ý của Dương Tam, anh sẽ không tiết lộ thân phận của Bánh Bao Thịt. Vạn nhất bọn họ không cẩn thận để lộ dấu vết gì đó thì không hay.

Lộ Giai Vũ thấy thái độ của anh họ vô cùng bình tĩnh, không khỏi có chút nghi ngờ phỏng đoán của bản thân: “Đúng vậy, em lấy tóc mang đi giám định.”

Từ Xuân Thâm giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Bởi vì tóc mà em lấy đi giám định chính là của anh, anh và ba anh đương nhiên là quan hệ cha con.”

Mẹ Từ cùng Lộ Giai Vũ: “Sao cơ?”

Từ Xuân Thâm chỉ mất vài giây liền bịa ra một câu chuyện vô cùng hợp tình hợp lý:

Lúc trước vì đóng phim nên con đã cắt bớt tóc. Số tóc kia đều được Nhất Phàm giữ lại, dùng làm tóc giả.” Anh trực tiếp đem cái nồi này úp lên đầu Hà Nhất Phàm.

“Tháng trước, lúc Bánh Bao Thịt nghịch bật lửa, không cẩn thận tự làm cháy hết tóc nên Dương Tam dứt khoát giúp cậu nhóc cạo trọc đầu. Tuy thằng bé còn nhỏ tuổi nhưng lại có lòng yêu cái đẹp, bởi vì đầu trọc mà khóc lóc nức nở. Vì thế con liền cho nó bộ tóc giả kia.”

Giọng điệu của anh thong dong bình tĩnh, rõ ràng câu chuyện này chỉ vừa được bịa ra vài giây trước, vậy mà từ miệng anh nói ra lại khiến người khác vô cùng tin tưởng, phảng phất như đây chính là chân tướng sự thật không thể nghi ngờ.

Bất luận là mẹ Từ hay là Lộ Giai Vũ đều không nghĩ đến chân tướng lại như vậy, trong lúc nhất thời chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.

Hai người phụ nữ này hôm nay xem như phí công khóc lóc một hồi.

Lộ Giai Vũ lộ rõ biểu tình xấu hổ, nhăn mũi nói: “Đều tại cháu không tốt.” Nếu không phải cô ấy chạy đi điều tra, cũng sẽ không phát sinh ra hiểu lầm đáng xấu hổ này. May mắn là cô ấy không để người bạn làn giám định kia biết đó là tóc của ai, chỉ nói giúp một người bạn tốt làm giám định quan hệ nhân thân.

Từ Xuân Thâm vô cùng bình tĩnh nói: “Con cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ nên mới không nói lại với mọi người.”

Sau khi xấu hổ qua đi, mẹ Từ xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, hỏi chuyện con trai đang ngồi ở bên cạnh: “Khi nào con mới dẫn con gái nhà người ta về cho mẹ nhìn một chút?”

Con trai nhà bà sẽ không tự nhiên dùng tóc của mình đi lấy lòng em trai nhà người ta, lại nghĩ đến chuyện lễ Trừ Tịch lần trước con trai cũng ở cùng cô ấy. Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Từ đương nhiên nhìn ra được địa vị của cô gái kia trong lòng con trai bà không hề tầm thường.

Từ Xuân Thâm bình tĩnh nói: “Sẽ có một ngày như vậy.”

Mẹ Từ thấy anh chột dạ liền trực tiếp chọc thủng sự tự tin giả dối này: “Nói cách khác, từ lễ Trừ Tịch đến bây giờ, con vẫn chưa thành công theo đuổi người ta?”

Đây có phải là cậu con trai từ bé đã nhận thư tình đến mỏi cả tay của bà không?

Từ Xuân Thâm trầm mặc. Anh có cảm giác chinh phục ngọn núi Dương Tam này còn khó khăn hơn cả việt đạt giải Oscar.

Mẹ Từ liền nói: “Đến đây, để mẹ dạy cho con mấy chiêu. Con phải chủ động một chút, đừng để cho con gái nhà người ta phải tự tìm đến cửa.”

Mẹ Từ bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm của con trai, một mặt là hiếm khi nhìn thấy cậu con trai vốn trầm ổn lại lộ ra biểu tình mờ mịt, một mặt khác là để xua tan bầu không khí xấu hổ mà chuyện hiểu lầm vừa nãy mang đến.

Lộ Giai Vũ cũng tham gia cuộc trò chuyện, tuy rằng số lần yêu đương của cô ấy không nhiều lắm, nhưng kiến thức lý thuyết thì tuyệt đối không ít.

Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Xuân Thâm lập tức bị choáng ngợp bởi đủ loại phương pháp theo đuổi con gái, thật không biết phải làm sao!

Cuối cùng Từ Xuân Thâm vẫn đem chuyện của Bánh Bao Nhỏ nói lại với Dương Tam.

Dương Tam liền cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện này: “Cái gì, kết quả giám định nói rằng Bánh Bao Thịt là con ruột của ba anh sao?” Có phải nếu đổi lại là cô thì cũng như vậy hay không?

Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định thử một lần.

Vì thế Dương Tam liền lấy tóc của cô và Bánh Bao Thịt tiến hành xét nghiệm DNA với rất nhiều người, nào là Từ Xuân Thâm, Tô Tiểu Mỹ, Doãn Văn Giác…

Kết quả vô cùng thú vị.

Bất luận cô và Bánh Bao Thịt làm giám định với bất kỳ người nào đều cho ra kết quả trên 97%, nói cách khác là có quan hệ huyết thống. Ban đầu cô vốn cho rằng đây là bệnh chung của yêu quái, nhưng kết quả giám định của Tô Tiểu Mỹ và Từ Xuân Thâm cho thấy hai người bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Chỉ có cô và Bánh Bao Thịt là rơi vào trường hợp đặc biệt!

Dương Tam nhìn xấp công văn giám định được đặt trên bàn đến phát ngốc.

Tô Tiểu Mỹ suy tư một chút, suy đoán: “Chẳng lẽ là vì đại nhân đã ăn qua đủ loại thức ăn khác nhau nên dẫn đến đột biến gen.” Ngoài điều này ra, cô ấy không thể nghĩ ra được lý do nào khác.

0.10260 sec| 2397.016 kb