Trong cuộc thi đẳng cấp thế giới này, Tiểu Hắc đã thể hiện năng lực vượt bậc của bản thân, thiết lập được rất nhiều kỷ lục khiến mọi người vô cùng thán phục. Tiểu Hắc nổi tiếng thì người vui vẻ nhất chính là Doãn Văn Giác.

Nhãn hiệu thời trang của bọn họ đã thông qua Tiểu Hắc mà thành công đánh vào thị trường quốc tế, kiếm được đầy bồn đầy bát.

Dương Tam cũng vui vẻ không kém, Tiểu Hắc kiếm tiền không phải tương đương với việc cô kiếm tiền sao?

Trong mấy tiểu đệ của cô, Tiểu Hắc là người có bản lĩnh kiếm tiền nhất, tiếp theo là Tiểu Kim - cửa hàng trên mạng của nó kinh doanh rất ổn định, một tháng có kiếm được mấy chục vạn tiền lời. Tiểu Mỹ vẫn còn là người mới, số tiền kiếm được không nhiều. Nhưng nhìn nhân khí của cô ấy ngày càng tăng lên thì kiếm được nhiều tiền chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đương nhiên, các tiểu đệ đều biết kiếm tiền như vậy, người làm lão đại như cô cũng không thể quá nhàn rỗi.

Dương Tam rất nhanh liền tiếp nhận một công việc xem phong thủy. Có một phú thương tên là Phí Nghiêm Ba mua được khối gỗ hiếm thấy, đã dùng nó để chế tạo một con thuyền. Hắn muốn mời Dương Tam đến để xem thời gian thích hợp đưa thuyền xuống nước.

Kỳ thật loại chuyện này không tính là khó, có thể mời thầy phong thủy bình thường đến xem, nhưng Phí Ngiêm Ba lại vô cùng để bụng chiếc thuyền hoa này, quyết định mời riêng đại sư Dương Tam đến xem. Nhìn bao lì xì dày cộm mà hắn tặng, Dương Tam liền quyết định đi một chuyến.

Đi một chuyến liền có một trăm vạn vào túi, vì sao lại không làm cơ chứ.

Phí Nghiêm Ba năm nay đã gần bốn mươi tuổi, diện mạo không tính là quá xuất sắc nhưng lại có khí chất nho nhã. Hắn là người kinh doanh gỗ nổi tiếng, có thể được xếp vào top 3 ở Hoa Hạ, giá trị con người bất phàm.

Dương Tam từ chỗ Doãn Văn Giác cũng biết được một chút tin tức về vị Phí tiên sinh này. Cha mẹ Phí tiên sinh mất sớm, gia cảnh bần hàn, nhưng thời điểm học đại học lại quen biết đại tiểu thư nhà họ Thủy, trở thành con rể của Thủy gia. Nhà họ Thủy chỉ có một cô con gái, thân thể lại suy nhược, sau khi bố mẹ vợ qua đời, công ty liền do Phí Nghiêm Ba quản lý. Năng lực của hắn cũng không tồi, lại rất có mắt nhìn, nên thành công giúp sản nghiệp của Thủy gia mở rộng gấp đôi.

Tình cảm vợ chồng của Phí Nghiêm Ba và Thủy Viện rất tốt, mấy năm này cũng không nháo ra tai tiếng gì. Đáng tiếc sức khỏe vợ hắn lại không tốt, hai năm trước đã qua đời, gia nghiệp của nhà họ Thủy đều thuộc về Phí Nghiêm Ba. Sau khi vợ mất, Phí Nghiêm Ba bệnh nặng một hồi, mãi đến năm ngoái mới có chuyển biến tốt đẹp.

Nơi hắn hẹn gặp Dương Tam là ở nhà họ Phí. Ngoài dự kiến của cô, nhà họ Phí cũng không tính là lớn, nhìn qua cũng không quá năm mươi mét vuông, bên trong trang trí đơn giản lại ấm áp. Trên tường phòng khách treo một bức ảnh lớn, cô gái trên ảnh không phải quá xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng nụ cười tươi sáng kia lại khiến người ta không thể rời mắt.

Phí Nghiêm Ba chú ý đến tầm mắt của cô, nói: “Đây là vợ tôi, Viện Viện, bức ảnh này chụp khi chúng tôi học đại học, cũng là bức ảnh tôi thích nhất.”

Ánh mắt hắn nhìn ảnh chụp tràn ngập thâm tình và tưởng niệm.

Dương Tam uống một ngụm trà: “Nơi Phí tổng sống thật khác xa với suy nghĩ của tôi.”

Cô vốn cho rằng nơi ở của Phí Nghiêm Ba tối thiểu cũng phải là một căn biệt thự, kết quả nơi này còn nhỏ hơn cả căn phòng cô thuê lúc đầu.

Khóe môi Phí Nghiêm Ba khẽ mỉm cười: “Bố vợ trước sau vẫn rất yêu thương Viện Viện, ngay từ ban đầu đã không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau. Lúc vừa tốt nghiệp tôi tích cóp được chút tiền từ việc kinh doanh nên đã mua căn nhà này. Từ sau khi Viện Viện qua đời, tôi vẫn luôn ở đây.”

“Biệt thự tuy rằng xa hoa, nhưng một người ở thì thật sự quá quạnh quẽ cô độc. Đại sư đã gặp qua nhân sinh muôn hình vạn trạng, hẳn là cũng hiểu rõ cảm giác này.”

Nếu là người khác lúc này đã sớm phụ họa theo lời của Phí Nghiêm Ba, hơn nữa còn an ủi hắn người chết không thể sống lại.

Dương Tam nâng mắt, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi không hiểu, tôi thích ở trong một căn nhà lớn, càng lớn càng tốt. Tốt nhất là có một hòn đảo lớn như vậy.”

Nếu cảm thấy ở một mình cô đơn quạnh quẽ, thì thu nhận thêm vài tiểu đệ không phải tốt hơn sao?

Phí Nghiêm Ba vốn đang cảm khái trực tiếp bị lời này làm cho nghẹn lại, một lúc sau mới lộ ra nụ cười khổ: “Cảnh giới mà đại sư thông thấu quả nhiên người thường chúng tôi không thể lý giải được.”

Dương Tam cảm thấy vị phú thương này mới kỳ quái, nhưng suy xét đến việc vợ hắn đã mất, cô cũng không nói ra mấy lời đả kích hắn.

Phi Nghiêm Ba đứng lên, nói: “Thuyền hoa kia là lấy theo tên của vợ tôi, gọi là Thủy Viện, đối với tôi có ý nghĩa rất lớn, mong đại sư hỗ trợ nhìn giúp.”

Lông mày Dương Tam giãn ra, cô ghét nhất những người lải nhải cả nửa ngày cũng chưa nói vào chủ đề chính. Cô là người làm ăn kinh doanh, không phải mấy chị gái tri tâm phụ trách giảng giải đạo lý. Giải quyết mọi chuyện càng nhanh cô càng sớm có thể trở về.

Phí Nghiêm Ba dẫn cô đi xem chiếc thuyền hoa được chế tạo trong vòng một năm, toàn thân của nó có màu tím tự nhiên, đẹp của nó khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, rường cột chạm trổ, so với những con thuyền trong phim cổ trang thì càng tinh xảo, giống như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế.

Nó lẳng lặng nằm trên bờ, dưới ánh hoàng hôn lại có cảm giác u nhã.

Dương Tam giật mình, không biết vì sao con thuyền này lại mang đến cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như được mẹ vỗ về vậy.

Cô quay đầu hỏi Phí Nghiêm Ba: “Thuyền hoa này dùng loại gỗ gì vậy?”

Phí Nghiêm Ba vốn còn đang si ngốc nhìn chiếc thuyền kia, nghe được câu hỏi của cô, suy nghĩ một chút liền đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, là do một người làm công của tôi phát hiện ra. Chất gỗ rất rắn chắc, còn là màu sắc mà Viện Viện thích nhất, vì vậy liền dùng nó làm thuyền hoa.”

Lời này nói ra cũng có khác gì so với không nói.

Dương Tam quay đầu lại một lần nữa, dồn toàn lực chú ý lên chiếc thuyền hoa: Cô tuyệt đối đã từng thấy qua loại gỗ này!

Chợt sắc mặt cô cứng đờ, không nhịn được tự gõ đầu mình. Đương nhiên là cô đã gặp qua rồi! Đây chẳng phải là chiếc giường trước đây của cô hay sao?

Nhớ lại chiếc giường của mình, lại nhìn con thuyền hoa trước mắt, trong lòng Dương Tam cảm thấy mất cân bằng.

0.88168 sec| 2395.648 kb