Lúc Dương Tam tìm đến chỗ Thủy Viện, bà ấy đang xếp hàng, chuẩn bị uống canh Mạnh Bà. Phía trước bà ấy có khoảng mười người.

Cô nhìn qua món canh Mạnh Bà ngày hôm nay, kinh ngạc nhướng mày: Hôm nay món canh này nhìn qua trông rất bình thường, không có đủ mọi loại màu sắc sặc sỡ, thật là hiếm thấy.

Mạnh Bà đang múc canh, dư quang khóe mắt liếc thấy Dương Tam, không quên vẫy vẫy tay với cô.

Khóe miệng Dương Tam cong lên, đi đến trước mặt Thủy Viện. Thủy Viện nhận ra cô, hướng về phía cô cúi đầu chào một cái, đồng thời nở nụ cười đầy cảm kích.

Dương Tam vốn dĩ không phải người vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Phí Nghiêm Ba muốn tôi chuyển lời đến cho bà.”

Khi Thủy Viện nghe thấy tên chồng mình lại bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của cô, sắc mặt không nhìn ra yêu hận, phảng phất như mọi chuyện xảy ra ở nhân thế đều chỉ là mấy khói:

“Ừm, tôi biết rồi.”

Bà ấy bước ra khỏi hàng người, cùng Dương Tam đứng sang một bên, hiển nhiên là không hy vọng chuyện riêng của mình trở thành đề tài bàn tán trong miệng những quỷ hồn khác.

Dương Tam hứng thú nhìn bà ấy: “Bà không giống như trong tưởng tượng của tôi.”

Khóe miệng Thủy Viện khẽ cong, nói: “Thật ra tính cách của tôi khá nhàm chán, cũng không có nhiều bạn bè tâm giao để thổ lộ tâm sự, chỉ có mỗi một mình Thanh Thanh mà thôi.” Khi nói đến người bạn tốt này, gương mặt bà ấy trở nên nhu hòa.

Dương Tam nói: “Bà không có gì muốn nói với hắn sao?” Nhìn dáng vẻ của Thủy Viện, hiển nhiên là sẽ không trở về gặp mặt Phí Nghiêm Ba.

Thủy Viện thở dài, nói: “Vậy nhờ cô giúp tôi chuyển đến hắn một câu.”

[Là tôi nợ anh ấy, mạng này xem như trả lại. Tôi chúc anh ấy sống lâu trăm tuổi, vợ hiền con ngoan.]

Bà ấy hướng về phía Dương Tam khẽ gật đầu, sau đó quay trở lại xếp hàng. Một chén canh Mạnh Bà, quên hết mọi dĩ vãng. Bà ấy thoạt nhìn thanh tú nhu nhược nhưng lại là một người rất quả quyết.

Dương Tam rất tò mò về những chuyện mà bà ấy đã trải qua, mặc dù đã tham dự vào chuyện này một thời gian dài nhưng có một số việc vẫn bị bao phủ bởi tầng sương mù.

Cô cầm tờ đơn xin phép đã sao chép đưa cho Tiểu Diêm Vương khiến hắn rít gào: “Nếu lần sau cô lại nộp tờ đơn photocopy thì cút ngay cho tôi.”

Sau đó mặt dày nhìn qua những việc mà Thủy Viện đã trải qua.

Là Thủy gia đại tiểu thư, từ nhỏ bà ấy đã được nâng niu như hòn ngọc quý, đáng tiếc vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh. Khi bà ấy còn nhỏ, trong một lần phát bệnh, ba Thủy đã vội vàng lái xe đưa con gái đến bệnh viện. Ngày hôm ấy trời mưa to đường trơn trượt, không cẩn thận đụng phải ba của Phí Nghiêm Ba. Mặc dù phí bồi thường rất cao, nhưng vẫn không thể cứu vãn được gia đình ấy.

Mãi đến lúc học đại học, quen biết Phí Nghiêm Ba, rơi vào những cuộc gặp gỡ tình cờ do hắn trăm phương ngàn kế tạo ra, hai người ở bên nhau đồng cam cộng khổ.

Việc cha mẹ cùng qua đời khiến tinh thần bà ấy bất ổn, may mà luôn có chồng ở bên cạnh bầu bạn mới có thể vượt qua thời kỳ đau khổ ấy. Thật vất vả mới vượt qua đoạn đường sương mù giăng kín lối, nào ngờ bạn gái cũ của Phí Nghiêm Ba - Đới Tình lại mang theo đứa con của bọn họ xuất hiện trước mặt Thủy Viện, hơn nữa còn nói với bà ấy rằng, những thứ mà bà ấy xem là hạnh phúc đều chỉ là lời nói dối, tất cả đều là vì trả thù.

Nản lòng thoái chí, Thủy Viện tự đổi thuốc của chính mình, sau một lần phát bệnh, liền như vậy kết thúc cuộc đời. Sau đó bởi vì trận pháp mà hồn phách của bà ấy bị giam cầm trong cơ thể.

Tận mắt chứng kiến chồng hối hận, sa sút, còn cố gắng giúp bà ấy hồi sinh. Những yêu hận cuối cùng đều hòa tan vào chén canh Mạnh Bà.

Dương Tam xem hết cuộc đời của Thủy Viện, chỉ có thể phát ra tiếng thở dài.

“Cô đang đồng tình với bà ấy sao?” Mạnh Bà sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, liền đi đến ngồi bên cạnh Dương Tam.

Dương Tam lắc đầu: “Bà ấy không cần tôi đồng tình.”

Chỉ là có chút thổn thức mà thôi.

Sự thật rất rõ ràng, lúc đầu Phí Nghiêm Ba chính là vì muốn báo thù nên mới chia tay bạn gái cũ, làm quen với Thủy Viện, sau này lại thật lòng yêu bà ấy. Đấu tranh giữa yêu và hận, khi một lần nữa gặp lại bạn gái cũ, hắn liền lựa chọn ở bên cạnh bà ta, hạ quyết tâm báo thù, chặt đứt đường lui của chính mình.

Dương Tam chỉ cảm thấy, nhân loại quả thật quá rắc rối. Nếu đổi lại là cô thì chuyện này chỉ cần một ngụm là có thể giải quyết ổn thỏa, nếu không thì cắn thêm một ngụm nữa.

Ngược lại Mạnh Ba rất bình tĩnh, là một vị thần, cô ấy đã gặp qua nhiều chuyện nam si nữ oán, chuyện xưa của Thủy Viện và Phí Nghiêm Ba cũng không tính là ly kỳ nhất. Xem nhiều cũng cảm thấy mọi chuyện bình thường.

Sau khi giải quyết ổn thỏa việc này, Dương Tam liền chuẩn bị quay lại nhân gian.

Cô suy nghĩ một chút lại chạy trở về: “Cô lấy cho tôi mấy bát canh mang về.”

Mạnh Bà thật cao hứng, múc mấy bát canh do cô ấy nấu đổ vào mấy cái chai, đưa cho Dương Tam.

Dương Tam cẩn thận nhận lấy,

đặt riêng vào một cái rương bên trong không gian - đây chính là vũ khí sinh hóa, phải sử dụng thật tốt.

Sau khi Dương Tam quay lại nhân gian, Phí Nghiêm Ba không nhìn thấy thân ảnh mình ngày đêm thương nhớ, thần sắc liền trở nên ảm đạm.

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Bà ấy nhờ tôi nói lại với ông một câu.” Sau đó liền thuật lại những lời Thủy Viện đã nói.

Sắc mặt Phí Nghiêm Ba thoáng trắng bệch, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bà ấy vẫn còn hận tôi sao?”

Dương Tam cảm thấy cô cần phải giúp Thủy Viện thanh minh: “Hẳn là bà ấy không còn oán hận, tôi cảm thấy bà ấy rất chờ mong đến kiếp sau, còn hỏi tôi đầu thai cần chú ý những gì. Nể mặt một ngàn vạn của ông, tôi đã nói hết cho bà ấy biết.”

Nhìn qua Phí Nghiêm Ba dường như càng chịu đả kích nặng nề hơn.

Dương Tam tiếp tục bổ thêm một đao: “Dù sao bạn gái cũ của ông vẫn còn sống, hai người cũng đã có con, lúc nào ông cũng có thể tận hưởng hạnh phúc gia đình, vui vẻ cả đời.”

0.10035 sec| 2401.039 kb