Trấn Nguyên Tử tự véo chòm râu, nếu là ngày thường khẳng định ông sẽ rất nâng niu bộ râu bảo bối này, hành động này chứng tỏ hôm nay ông hiển nhiên không có tâm tình kia.

Người trên bức ảnh mà Vi Hộ gửi qua ông cũng quen biết, hơn nữa người đó còn là bạn tốt của ông hiện đang chuyển thế. Ngày ấy lúc xuống trần gian nhìn thấy vị kia, Trấn Nguyên Tử thật sự do dự không biết có nên đến gần làm quen hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Kết quả là thằng nhãi này dám để Dương Tam nấu mỳ cho hắn ăn!!! Người làm sư phụ như ông còn chưa được hưởng loại đãi ngộ này!

Trong lòng Trấn Nguyên Tử cực kỳ bi thương nhưng lại không muốn mất mặt trước Vi Hộ. Ông nhanh chóng gõ dòng chữ: Năm nào tôi cũng ăn, ăn đến mức phát ngán!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận liền cảm thấy lời này vừa nghe liền biết ngay là lời nói dối, dựa theo tính cách thường xuyên bay nhảy ở bên ngoài của Dương Tam, một trăm năm không quay về cũng là chuyện bình thường.

Vì thế Trấn Nguyên Tử nhanh chóng xóa dòng chữ này, cố gắng khôi phục ngữ khí bình tĩnh như chẳng có chuyện gì lớn lao: Ăn thường xuyên nên đã phát ngán.

Những gì ông nói đều là sự thật, không sai, ông chẳng hề ghen tỵ chút nào.

Vi Hộ trả lời thật nhanh.

Vi Hộ: Vừa nghe đã biết là chưa từng ăn qua, bát mỳ tràn ngập công đức chi khí, dù ăn nhiều thế nào cũng không có chuyện phát ngán.

Trấn Nguyên Tử a một tiếng, dùng điện thoại di động tìm kiếm hai cái tên Từ Xuân Thâm và Dương Tam, đa số từ khóa gợi ý đều là cha con.

[Từ Xuân Thâm rất sủng ái Dương Tam, vừa nhìn đã biết anh đối xử với cô như con gái!]

[Ha ha ha, đoàn làm phim này tương tác với nhau thật quá ấm áp, Từ đại thần cư nhiên còn có thể đút Dương Tam ăn. Về sau anh nhất định là nữ nhi nô, phải chăng bây giờ đang thử trải nghiệm cảm giác làm cha hay sao?]

[Từ Xuân Thâm, Dương Tam, Vi Hộ, hôm nay vẫn là hình ảnh một nhà ba người hài hòa như trước.]

[Hâm mộ Dương Tam có ba ba là Từ Xuân Thâm, tôi có thể dập đầu với hai cha con nhà này thêm một trăm năm nữa.]

Trấn Nguyên Tử khẽ nhíu mày: Nên là Từ Xuân Thâm đang nuôi Dương Tam như nuôi dưỡng con gái sao? Một ngày làm thầy cả đời làm cha, sư phụ như ông chính tông còn chưa lên tiếng đâu đấy! Dù sao cũng đều là vì Tam nhi nhà ông quá đáng yêu người gặp người thích!

Mục đích Vi Hộ gửi ảnh chụp cho Trấn Nguyên Tử là muốn ám chỉ có thể đồ đệ yêu quý của ông sắp bị người đàn ông khác câu mất. Nhưng bởi vì quan hệ của ông với Từ Xuân Thâm, nên Trấn Nguyên Tử tự giác đặt Từ Xuân Thâm lên tầng quan hệ trưởng bối, hơn nữa lại chịu ảnh hưởng của Internet nên không hề nghĩ đến khả năng đồ đệ của mình đã bị người khác nhớ thương.

Hiện tại tâm tình của ông chính là “có người lấn tới muốn đoạt vị trí của ta”, thật sự rất khó chịu.

Trấn Nguyên Tử suy nghĩ một chút liền gọi Liễu Giác lại đây.

“Lúc con ở nhân gian có gặp qua Từ Xuân Thâm chưa?”

Liễu Giác nhớ lại một chút, nói: “Con và hắn gặp mặt không nhiều, nhưng hắn đối xử với tiểu sư muội không tồi.”

Trấn Nguyên Tử trầm mặc một chút, nói: “Con cảm thấy, ta có nên tổ chức một buổi tiệc mừng thọ hay không?”

Hừ, Từ Xuân Thâm mới ăn được một chén mỳ trường thọ đã đắc ý như vậy, nếu là ông nhất định sẽ có đến vài chén mỳ!

Liễu Giác ngẩn ra một chút, chợt nói: “Nhưng nếu tổ chức tiệc mừng thọ, có khả năng sư phụ sẽ không thể giữ được mấy củ nhân sâm kia đâu.”

Mỗi lần tổ chức yến hội, nhân sâm đều phải chia ra, nên Trấn Nguyên Tử mới quyết định ở lì trong Ngũ Trang Quan không tổ chức yến tiệc gì cả.

Không thể nghi ngờ lời này đã bóp lấy tử huyệt của Trấn Nguyên Tử. Lấy đi một củ nhân sâm chẳng khác nào đoạt mất đồ đệ của ông. Nhưng nếu để ông giương mắt nhìn Từ Xuân Thâm giễu võ dương oai, thậm chí còn được ăn mỳ do Dương Tam nấu, ông thật sự rất khó chịu, cảm thấy nhất định phải tìm lại cảm giác tồn tại của bản thân.

“Ta nhớ con có mua một căn phòng gần chỗ Tam Nhi đang sống phải không? Đi thu dọn một chút đi, ta sẽ đến đó một khoảng thời gian.”

Liễu Giác: “Sư phụ, người chắc chắn chứ?”

Ngày trước sư phụ vẫn luôn ghét bỏ chất lượng không khí ở nhân gian kém, không muốn qua đó sống, hơn nữa cũng luyến tiếc mấy thứ rau củ quả ông trồng nên hiếm khi chuyển chỗ ở.

Trấn Nguyên Tử nhàn nhạt nói: “Chỉ là ta cảm thấy không ít để tử môn hạ của ta đều ở nhân gian thu thập công đức chi khí, ta cũng nên đến nhân gian xem thử tình huống của bọn hắn như thế nào.”

Đương nhiên Liễu Giác sẽ không nghi ngờ lời nói của Trấn Nguyên Tử, cung kỉnh tỏ vẻ hắn sẽ sắp xếp. Hắn cảm thấy tiểu sư muội đúng là có phúc, có sư phụ ở bên cạnh sau này sẽ không phải lo lắng đến chuyện rau dưa. Chỉ là rau dưa do sư phụ và Từ Xuân Thâm trồng, không biết con bé thích ăn của nhà nào hơn?

Nghĩ đến hình ảnh kia, đột nhiên Liễu Giác lại có chút mong đợi.

Hắn khẳng định hôm nay sư phụ không phải đột nhiên tâm huyết dâng trào mới quyết định làm như vậy, không có lửa thì làm sao có khói, chuyện này chắc chắn có quan hệ với Dương Tam. Hắn lướt vòng bạn bè trên Weibo, rất nhanh từ vòng bạn bè của Từ Xuân Thâm tìm được đáp án.

Khóe miệng Liễu Giác hung hăng co giật, có cần ấu trĩ như vậy không!!

Tuy rằng nội tâm hắn đang phun tào, nhưng vẫn phải quay ra chuẩn bị mọi thứ. Ác tâm nổi lên, hắn sẽ không nói cho Dương Tam biết chuyện này, ngược lại gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy biểu cảm trợn mắt há mồm của Dương Tam.

Dương Tam không hề biết chuyện sư phụ cô sắp tới cửa. Khoảng một tháng sau, đội cố vấn gần như hoàn tất công việc trong đoàn làm phim. Sau khi xong việc, Dương Tam vô cùng rảnh rỗi. Đương nhiên nếu đoàn làm phim muốn thay đổi kịch bản thì bọn họ vẫn phải đến làm việc. Tuy nhiên đạo diễn bộ phim này là Chu Phong, hẳn là sẽ không có khả năng xảy ra chuyện này.

Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian cô ngây người ở đoàn làm phim, Tiểu Hắc cũng đã xuất ngoại tham gia cuộc tranh tài Rubik quốc tế, thành công đánh bại hàng loạt tuyển thủ, liên tiếp phá vài kỷ lục, khiến những người nước ngoài kia cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác nghẹn khuất “so với gấu ngựa còn không bằng”.

Sau khi tuyển thủ nước H thua Tiểu Hắc ở trận bán kết còn muốn khiếu nại Hoa Hạ vi phạm quy định, để Tiểu Hắc bị loại khỏi cuộc thi. Kết quả hắn vừa khiếu nại thì đã phải chịu sự phản đối của Hiệp Hội bảo vệ động vật, cho rằng hắn phân biệt đối xử với động vật. Bọn họ bày tỏ lập trường sẽ kiên quyết bảo vệ quyền lợi thi đấu của Tiểu Hắc.

Tuyển thủ này đã không thể thành công PK hạ gục Tiểu Hắc, ngược lại còn chọc cho bản thân không ít phiền phức.

0.84675 sec| 2396.133 kb