Đới Tình ôm đứa bé nấp vào một góc, cố gắng giảm sự chú ý của bản thân. Trên mặt bà ta đều là máu, miệng vết thương đau đớn vô cùng nhưng lại không dám kêu thành tiếng. Mãi đến hôm nay bà ta mới phát hiện, dù bà ta có đứa con cũng không hề có chút địa vị gì trong lòng Phí Nghiêm Ba, thậm chí còn không bằng một người đã chết.
Vậy mà bà ta còn từng ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể mẫu bằng tử quý.
Chợt mặt nước truyền đến một trận dị động, mọi người dù đang tranh luận nhưng vẫn theo bản năng nhìn qua.
Một con giao long khổng lồ rẽ nước bay lên, vảy rồng trên người nó dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh. Trong miệng nó còn ngậm hai người, chính là Phí Nghiêm Ba và Hồng chân nhân.
Mọi người run lên bần bật, theo bản năng chạy về phía sau Doãn Văn Giác. Bọn họ nhìn Dương Tam vẫn khí định thần nhàn như trước, lúc này mới an tâm.
Doãn Văn Giác khinh bỉ nói: “Chỉ là một con giao long mà thôi, có cái gì phải sợ cơ chứ, đúng là nhát như thỏ đế.”
Những người khác nghe Doãn Văn Giác nói chuyện bâng quơ nhẹ nhàng liền muốn cho cậu ta một đấm.
Doãn Văn Giác tiếp tục nói: “Đây là sủng vật do lão đại nhà tôi nuôi.” Giọng điệu vô cùng khoe khoang.
Một phú thương bụng phệ không nhịn được thốt lên: “Sao cậu không nói sớm.”
Con giao long đó chính là Tiểu Kim, sau khi Tiểu Kim nhặt hai người kia trở về, liền ném lên thuyền giống như vứt rác vậy.
Hồng chân nhân xoay người, phun ra một bụng nước, không ngừng ho khan.
Dương Tam nhớ đến lúc trước hình như thằng nhãi này đã nói không ít lời khó nghe, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Hồng chân nhân run lẩy bẩy, sau khi nghe thấy có người nói con giao long khổng lồ kia là sủng vật của Dương Tam, hắn liền ý thức được vị trí của bản thân, loại người dựa vào mồm mép lừa gạt người khác như hắn sao có thể so sánh với một đệ tử huyền môn chân chính như Dương Tam.
Giọng nói lạnh lùng của Dương Tam vang lên: “Nghe nói ông muốn tâm sự với sư phụ của tôi?” Một kẻ lừa đảo như hắn cũng xứng sao, không sợ giảm thọ hay sao?
Hồng chân nhân lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, âm thanh run rẩy: “Không… không… không, là hiểu lầm thôi, tôi nào dám, nào dám…”
Đệ tử đã hung tàn như vậy, khẳng định sư phụ còn hung tàn hơn.
Dương Tam khẽ nở nụ cười: “Xem ra ném vào trong nước giúp đầu óc thanh tỉnh hơn. Tôi đã nghĩ, nếu ông vẫn chưa tỉnh táo, vậy thì nên ngốc trong nước lâu thêm chút nữa.”
Hồng chân nhân ngửi thấy mùi nguy hiểm liền liều mạng lắc đầu: “Tiểu nhân như tôi nào có tư cách này.”
Hắn không muốn lại bị ném vào làn nước lạnh như băng, dù hiện tại đang là tháng tám thì cũng quá sức chịu đựng của hắn.
Về phần những người khác đều vây quanh Phí Nghiêm Ba, muốn tìm cho hắn chút xui xẻo, dù sao hành động của Phí Nghiêm Ba cũng xem như mưu sát bất thành.
Dương Tam trở lại phòng mình, cô cũng lười quản mấy chuyện kia. Có Doãn Văn Giác ở đấy, những người kia cũng không dám hành động thái quá.
Bây giờ cô vẫn còn đau lòng vì khối gỗ kia.
Khi Dương Tam gặp lại Phí Nghiêm Ba đã là ba ngày sau. Trong mấy ngày này, cuộc sống của Phí Nghiêm Ba cũng không dễ chịu, những người suýt bị hắn hiến tế đã trút giận lên công ty hắn, ngáng chân chuyện làm ăn của hắn. Chỉ trong vòng ba ngày mà sản nghiệp của hắn đã giảm đi không ít. Những phú thương kia còn muốn tống Phí Nghiêm Ba vào tù, chỉ là không thành công.
Theo lời của Doãn Văn Giác, Phí Nghiêm Ba hiện đang rao bán tất cả sản nghiệp đứng tên hắn, nếu không ngoài dự đoán thì hẳn là hắn sẽ rời khỏi thành phố R.
Dương Tam tức giận nói: “Ông đến tìm tôi làm gì?”
Cô thật sự rất tức giận, nếu hắn để lại khối gỗ kia cho cô thì tốt biết mấy! Nói không chừng cô sẽ nể mặt nó ra tay giúp vợ chồng bọn họ gặp nhau dưới địa phủ. Không đúng, cô cảm thấy Thủy Viện chưa chắc đã muốn gặp người này. Kết quả điều tra mấy ngày nay quả thật khiến cô cạn lời, không thể không cảm khái đây thật sự là một vở kịch lớn.
Phí Nghiêm Ba xuất hiện trước mặt cô, chỉ là quần áo đơn giản, so với lần gặp trước có vẻ già đi không ít. Môi hắn nhẹ nhàng mấp máy:
“Tôi có thể trông thấy Viện Viện không? Chỉ một lần thôi.”
Dương Tam híp mắt, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Người cũng chết rồi, sao có thể dễ dàng gặp mặt.”
Phí Nghiêm Ba liền lấy ra tấm chi phiếu một ngàn vạn.
Dương Tam đếm đếm mấy con số không, đem chi phiếu thu lại, nghiêm mặt nói: “Tôi có thể giúp ông một chút, nhưng cô ấy có nguyện ý hay không thì tôi không dám chắc.” Cô cũng là người có tiết tháo, sẽ không vì tiền mà bắt ép người khác.
Dù sao cũng chỉ là truyền lời mà thôi, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Thủy Viện.
“Cảm ơn.”
Dương Tam đã thu tiền thì đương nhiên sẽ làm việc thật tốt. Cô suy nghĩ một chút, ra ban công hái một đóa hoa, sau đó đi xuống địa phủ.
“Hi~ Tiểu Diêm Vương, tôi đến rồi này!”
Diêm Vương xoa xoa trán, bắt đầu cảm thấy mệt tâm: “Tôi không cần!”
Dương Tam nhét đóa hoa vào trong ngực hắn, nói: “Tôi mang cho anh một ít đặc sản!”
Diêm Vương nhìn đóa hoa có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào trên nhân gian, khoe miệng run rẩy: “Đây chắc hẳn là thứ cô tiện tay mang đến đây đúng không, thành ý đâu?”
Dương Tam nghiêm túc nói: “Đây chính là hoa do tôi tự trồng, ý nghĩa phi phàm.” Tuy rằng cô chỉ tưới nước cho nó một lần, nhưng cũng xem như đã từng chăm sóc nó, bởi vậy khi nói ra những lời này cô không hề cảm thấy chột dạ.
Diêm Vương trầm mặc một chút, biến ra một cái bình hoa, cắm chỗ hoa này vào.
“Cô đến đây làm gì?”
Dương Tam ho khan một tiếng, nói: “Thật ra tôi cảm thấy thế đạo bất đồng, địa phủ các anh muốn bắt kịp thời đại thì phải phát triển thêm vài dịch vụ. Ví dụ như chương trình một năm gặp mặt một lần chẳng hạn.”
Một lần gặp mặt kiếm được một ngàn vạn, nếu thêm vài lần như vậy chẳng phải cô sẽ phát tài hay sao. Nếu không có tiền thì có thể làm nhiều chuyện tốt, dùng công đức để đổi lấy.
Tiểu Diêm Vương tức giận nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, địa phủ của tôi sao có thể chấp nhận khí vị của người sống. Nếu cô đã nói xong thì mau cút đi!”
Hắn trầm mặc một chút, hỏi: “Chắc không phải cô lại muốn mượn Kính Tam Sinh đấy chứ? Vậy thì nộp đơn đi.”
Dương Tam lắc đầu: “Không, tôi chỉ muốn gặp một quỷ hồn, giúp người khác hỏi một vài vấn đề mà thôi.”
Tiểu Diêm Vương thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp bảo một quỷ sai dẫn cô qua đó, dường như hy vọng cô mau chóng biến mất trước mặt hắn, miễn cho hắn nhìn thấy lại đau đầu.
Nhìn hiệu suất này, Dương Tam không thể không thừa nhận, có người quen làm việc trong triều đúng là có nhiều chỗ tốt!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo