Khi Từ Xuân Thâm mang theo nguyên liệu làm chocolate đến nhà Dương Tam, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vi Hộ ngồi trên ghế, nội tâm anh vô cùng tuyệt vọng.

“Không nghĩ anh sẽ đến đây.”

Vi Hộ cười ha ha: “Đúng vậy, nghe Tam nhi nói anh làm chocolate nhân rượu nên tôi lập tức đến đây.”

Trong lòng Từ Xuân Thâm không khỏi nâng cao tính uy hiếp của Vi Hộ lên gấp mấy lần, ai cũng biết Dương Tam là người tham ăn, vậy mà cô lại nguyện ý chia sẽ mỹ thực với người khác…

Từ Xuân Thâm thản nhiên nói: “Chỉ sợ anh không muốn ăn món do tôi làm.” Anh ước gì Vi Hộ căm ghét anh, một miếng cũng không thèm ăn. Chuẩn bị thức ăn cho tình địch chẳng khác nào tự khiến bản thân nghẹn khuất.

Vi Hộ lắc đầu: “Nào có chuyện có được, món ăn do anh làm nhất định tôi sẽ thích.”

Cho dù không thích thì hắn cũng sẽ ăn!

Từ Xuân Thâm: “Nhưng anh vội vã chạy đến đây như vậy liệu fans có ý kiến gì không? Tôi nhớ rõ bình thường vào thời gian này anh sẽ phát sóng trực tiếp?”

Vi Hộ liền đáp: “Yên tâm, tôi nói với fan là vì chocolate của anh, nhất định bọn họ có thể thông cảm. Trong số đó cũng có không ít fan của anh, có thể nhìn thấy chocolate do anh làm cũng là phúc lợi ngày Thất Tịch.”

Hai người bọn họ tự nhận cuộc đối thoại này không có chút vấn đề gì, nhưng rơi vào tai Dương Tam - người vừa mở ra thế giới mới thì quả thật khắp nơi khắp chốn đều có gian tình. Tô Tiểu Mỹ đang ngồi uống trà bên cạnh Dương Tam đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Ban đầu Dương Tam vốn ngửi thấy thấy mùi ngon say sưa lắng nghe, càng về sau lại không nhịn được ho khan cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ:

“Trước tiên làm chocolate cho tôi rồi lại nói.”

Lúc này hai người bọn họ mới tạm dừng cuộc khắc khẩu ấu trĩ kia lại, đi về phía phòng bếp.

Dương Tam chưa từng làm chocolate nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy hứng thú với việc này, nên lúc sau cũng chạy đến phòng bếp hỗ trợ. Mấy khối chocolate do cô làm đều có họa tiết mang đậm phong cách cá nhân, vừa nhìn liền biết là tác phẩm của cô.

Chỉ là rõ ràng các bước cô đều làm theo Từ Xuân Thâm, tại sao thành quả cuối cùng lại khác xa nhau đến vậy. Dù cô làm cũng không đến mức khó ăn, nhưng so với Từ Xuân Thâm - quên đi, không so sánh sẽ không cảm thấy tổn thương.

Dương Tam ăn thử một viên chocolate do chính cô làm, sau đó lặng lẽ thu hồi hết bốn viên còn lại, không ăn nữa! Có thức ăn ngon ai lại muốn ăn mấy thứ chẳng ra gì.

Cuối cùng số chocolate do Từ Xuân Thâm làm ra, sáu phần vào bụng Dương Tam, ba phần vào bụng Bánh Bao Thịt, Từ Xuân Thâm và Vi Hộ chỉ ăn một chút.

Dương Tam suy nghĩ một chút, hiếm khi lộ ra áy náy, liền lấy ra bốn viên chocolate do mình làm: “Mọi người muốn ăn hay không?”

Vi Hộ có hơi do dự, hắn vốn không thích ăn chocolate, hắn thích ăn lẩu và xiên que hơn. Số chocolate hôm nay hắn ăn có thể so với một tháng trước đó!

Khoảnh khắc do dự này của hắn đã giúp Từ Xuân Thâm có cơ hội xuống tay. Anh cầm lấy bốn viên chocolate, mỉm cười:

“Tôi làm hơi ngọt, cô làm vừa miệng hơn, rất hợp khẩu vị của tôi.”

Da mặt Tô Tiểu Mỹ không ngừng giật giật, nhìn vẻ mặt nói dối không chớp mắt này, thật không biết nên nói gì.

Nhưng Dương Tam lại rất vui vẻ, dù thế nào thì hôm nay cô cũng đã có chút cống hiến.

Từ Xuân Thâm cất chocolate vào, đang muốn nói gì đó thì điện thoại di động đột nhiên reo lên. Anh nhận điện thoại, là mẹ anh gọi đến.

Trong điện thoại, giọng nói của mẹ anh nghe có chút bi thương: “Xuân Thâm, con về nhà một chuyến đi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Trong lòng Từ Xuân Thâm trầm xuống: “Có chuyện gì?”

“Cha con có con riêng bên ngoài.”

Nhà họ Từ.

Mắt mẹ Từ đỏ ửng, cố nén bi thương.

Lộ Giai Vũ nhìn dáng vẻ người cô ngày thường ung dung hoa quý hiếm khi lại thất thố, cũng hối hận đến xanh ruột.

Cô ấy không nên bởi vì nhìn thấy Bánh Bao Thịt có chút quen thuộc mà lấy tóc của thằng bé đi làm giám định ADN, lại không ngờ rằng sẽ có kết quả như vậy. Bởi vì Từ Xuân Thâm không ở nhà, nên cô ấy liền lấy tóc của dượng qua chỗ bạn bè làm giám định. Bạn bè của cô ấy đã nói, không chỉ có thể làm giám định cha con, làm giám định ông cháu cũng được.

Thế mà kết quả giám định lại cho thấy Bánh Bao Thịt là con ruột của dượng!

Cô ấy vốn cho rằng là cháu trai, bỗng nhiên lại trở thành con riêng của dượng, Lộ Giai Vũ tâm loạn như ma, lập tức đem tin tức này nói lại với cô cô.

Nghĩ đến kết quả này sẽ mang đến sóng gió cho nhà họ Từ, tiểu cô nương gấp đến phát khóc.

Vì thế khi Từ Xuân Thâm trở về liền nhìn thấy hai cô cháu ngồi đối diện với nhau, đèn trong phòng khách cũng không bật lên.

Trong điện thoại mẹ Từ nói không nhiều lắm, nên anh cũng có chút hồ đồ, chỉ biết ba mình ở bên ngoài có một đứa con riêng, thật là ngoài sức tưởng tượng của anh.

“Mẹ.” Từ Xuân Thâm bật đèn lên, gọi một tiếng.

Mẹ Từ khôi phục tinh thần, xoa xoa đôi mắt: “Con về rồi, lại đây, chúng ta thương lượng chuyện này một chút.”

Từ Xuân Thâm cười khổ, nói: “Trước tiên mẹ nên nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì?”

Lộ Giai Vũ mặt như đưa đám, kể lại chuyện ban ngày cô ấy gặp được Dương Tam và Bánh Bao Thịt.

Từ Xuân Thâm càng nghe sắc mặt càng cổ quái, không nhịn được đánh gãy lời Lộ Gia Vũ: “Ý của hai người là, kết quả giám định cho thấy Bánh Bao Thịt là con riêng của ba anh?”

Lộ Giai Vũ dùng sức gật đầu, cô ấy thậm chí còn không nhịn được tự mình bổ não: Dượng có tiểu tam ở bên ngoài, sau đó tiểu tam qua đời, em gái Dương Tam vì thay chị trả thù đã dẫn theo đứa bé tiếp cận anh họ Từ Xuân Thâm.

Tự bổ não đến mức nhập vai, cuối cùng nước mắt cô ấy thi nhau rơi xuống.

Từ Xuân Thâm xoa xoa huyệt thái dương, khẳng định: “Bánh Bao Thịt không phải con riêng của ba.”

Tuy rằng anh không biết chân thân của Bánh Bao Thịt là gì, nhưng anh dám khẳng định nó là yêu quái. Yêu quái làm sao có thể sử dụng phương thức giám định của nhân loại cơ chứ?

0.88564 sec| 2399.555 kb